Chương 165

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 165

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mặt trời lặn nhường chỗ cho ánh trăng đi lên.
Ra khỏi tiệm lẩu, Chi Đạo một mình hòa vào dòng người đi chơi đêm. Cô đeo chiếc túi xách màu xanh nhạt, lặng lẽ tản bộ dưới ánh trăng.
Hôm nay, Chi Đạo không định gọi xe về nhà, cô chậm rãi đi qua mấy con phố, băng qua hai giao lộ. Trong khoảnh khắc thơ thẩn nhìn quanh, Chi Đạo bất ngờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc ở đoạn cuối con đường, cô vội phanh gấp, quay người, chạy ngược lại con đường vừa đi.
Minh Bạch người cao chân dài, chỉ bước nhanh vài bước đã đuổi kịp Chi Đạo. Thiếu niên nắm lấy cổ tay cô, kéo vào ngõ nhỏ giữa hai cửa hàng. Ngõ nhỏ thật sự vừa nhỏ vừa tối, chiều rộng chỉ vừa đủ cho hai người đứng nép sát vào nhau. Ánh sáng ngoài đường le lói hắt vào khiến không gian càng âm u, không khí có vị ẩm ướt của cỏ cây, nước mưa, hơi thở hai người giao hòa.
Chi Đạo bất an, dán sát vào vách tường.
Minh Bạch ép sát lại người cô, khuỷu tay phải chống lên mặt tường, cúi người rũ mắt, để tầm mắt ngang hàng với ánh mắt cô. Chóp mũi đụng vào chóp mũi, hô hấp vờn quanh đôi môi, hocmon nam tính bùng nổ trong không khí, bao trùm từ trán đến môi.
Trái tim Chi Đạo vô duyên vô cớ đập nhanh hơn, tâm trạng càng lúc càng hoàng loạn. Càng hoảng càng nóng.
“Trốn anh?”
Ngữ khí Minh Bạch ngắn gọn, bình thản như đang trần thuật một chuyện nào đó. Khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, diễm lệ như hoa hồng, má lúm đồng tiền ẩn hiện.
Trái tim Chi Đạo càng đập nhanh hơn, càng nhanh càng loạn. Đôi môi lúc đóng lúc mở, nhưng lại không thể thốt ra bất kì tiếng nào.
Ngọn gió mang theo tiếng người, ồn ào náo động. Một con mèo kiêu kì vẫy đuôi đi qua hai người bọn họ.
Minh Bạch đột nhiên vươn tay trái, bóp chặt cằm Chi Đạo nâng lên, giọng điệu sắc bén: “Năm ngày, suốt năm ngày. Điện thoại không nhận, nhắn tin không trả lời, anh đến đón em tan làm thì em lại lặng lẽ chuồn đi mất.”
Hô hấp của thiếu niên nóng bỏng, ánh mắt trong suốt cuồn cuộn như nước suối, dội vào trái tim cô.
“Em muốn ném tiểu tình nhân của mình đi nơi nào?”
Đêm khuya lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ trong con ngõ nhỏ lại không ngừng tăng cao, chung quanh cũng chẳng còn an bình. Bên ngoài tiếng người nói chuyện, tiếng xe cộ ồn ã, trong này lại yên tĩnh như tử vong.
Chi Đạo ổn định tâm thần, nói: “Tôi chưa từng đồng ý để anh làm…”
Minh Bạch cắt ngang lời cô, ghé vào bên tai thiếu nữ nói lời âu yếm: “Em đã nói, em vẫn còn tình cảm với anh.”
Chân mày phải của Chi Đạo giật giật: “Anh nhớ nhầm rồi, tôi chưa từng nói như vậy.”
“Đêm đó anh không uống rượu.”
Chi Đạo nhìn thẳng vào mắt Minh Bạch, cả người căng thẳng, gương mặt biến sắc: “Anh không say?!”
Hôm đó Chi Đạo cho rằng Minh Bạch đã say đến bất tỉnh nhân sự, mà bản thân cô cũng không kìm được nên mới thổ lộ tiếng lòng. Nếu biết anh tỉnh táo, Chi Đạo sẽ không bao giờ nói những lời đó, bởi vì cô sợ nếu Minh Bạch biết cô còn tình cảm với anh, hai người sẽ lại dây dưa không rõ.
Tình huống bây giờ lại quay lại điểm khởi đầu, về lại cái thời cấp ba ấy khi cô đưa ra phán đoán về tương lai của hai người họ. Sau khi tốt nghiệp Bắc Đại, Minh Bạch sẽ xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu, còn cô ở Xuân Thành, làm một người bình thường, vĩnh viễn không thể chạm tới đám mây kia. Mối quan hệ của hai người tràn đầy nguy hiểm, Chi Đạo cũng không xác định bản thân có muốn quay lại hòa hảo với Minh Bạch hay không. Lúc vừa trở về Xuân Thành, lần đầu tiên gặp lại Minh Bạch, lúc đó Chi Đạo đã kiên định chọn từ bỏ, nhưng bây giờ lại bởi vì đêm say rượu kia, cô lại dao động. Cái này giống như chứng khó lựa chọn, đồng ý cũng không được mà từ bỏ cũng không xong, cô chỉ đành lựa chọn trốn tránh, trốn được một ngày thì hay một ngày.
Trước khi còn chưa chắc chắn bất kì điều gì, Chi Đạo không muốn cho Minh Bạch hi vọng. Cho nên, cô mới luôn không để ý đến anh.
Minh Bạch nói: “Anh đã kiêng rượu hai năm.”
“Vậy tại sao trên người anh lại có mùi rượu?”
“Anh đổ rượu lên người, chờ nó khô.”
“Anh nói anh nôn ba lần, đang say còn muốn bắt xe về nhà…”
“Đều là giả bộ thôi.”
“Nhưng chuyện muốn làm tiểu tam là thật.”
Đồ khốn kiếp! Chi Đạo bực mình, đẩy thiếu niên ra. Lại lừa cô, làm cô mềm lòng!
Minh Bạch lại dán vào: “Có phải em chia tay với anh ta rồi không?”
Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc đến chuyện đó?! Chi Đạo ngẩng đầu: “Anh làm gì Vương Hiểu Vĩ rồi?”
Minh Bạch thoáng cứng người, rồi chột dạ cao giọng: “Không làm gì cả.”
“Anh không làm gì thì vì sao anh ấy lại chủ động đề nghị chia tay với tôi?” Chi Đạo cũng cao giọng.
“Cho nên?”
Nhiệt độ không khí nhất thời xuống thấp tới âm độ C, ngay cả ánh đèn ấm áp cũng đột nhiên mất đi nhiệt độ, bầu không khí lạnh lẽo như vừa có một cơn bão tuyết tràn qua nơi này. Gương mặt Minh Bạch lạnh lùng nhìn Chi Đạo chằm chằm.
Ánh mắt của thiếu niên khiến Chi Đạo lạnh cả sống lưng, cả người không khỏi lùi sát vào vách tường theo bản năng. Hơi thở ngưng trọng.
Minh Bạch đột nhiên kéo cổ áo Chi Đạo về phía mình, hạ giọng thật thấp: “Em quan tâm anh ta đến vậy sao?”
“Sao nào? Nảy sinh tình cảm với anh ta rồi à? Luyến tiếc? Không muốn chia tay với anh ta? Nghe ngữ khí của em, có vẻ là rất bất mãn với anh nhỉ? Anh có thể có năng lực lớn đến cỡ nào chứ? Chẳng lẽ đi giết người phóng hỏa sao?”
Đôi môi thiếu niên dán lên môi cô, ánh mắt sáng quắc: “Nếu như em cảm thấy anh vẫn âm u như trước kia. Vậy nếu anh thật sự làm gì anh ta, thì em định tính thế nào đây?”
Chân Chi Đạo như nhũn ra: “Minh Bạch, tôi không có ý này…”
Minh Bạch ấn cô vào tường, trên mặt là gió bão mây mù, anh vẫn đang cười nhưng âm thanh còn âm trầm hơn tiếng chuông.
“Vậy em có ý gì? Chị gái tốt, em nói cho anh. Rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào?”
“Anh cầu xin em dạy cho anh được không? Làm cách nào mới có thể thờ ơ giống như em? Tại sao anh học mãi không được, chị gái tốt, em dạy anh, được không?”
Nếu sớm biết Chi Đạo sẽ rời xa anh lâu như vậy. Lúc đấy anh sẽ không để cô đi. Anh nên nhốt cô dưới tầng hầm vĩnh viễn, tuyệt đối không để cô xuất đầu lộ diện, cũng tuyệt đối không để cô có quan hệ với bất kỳ kẻ nào. Nên “làm” cô cả ngày lẫn đêm, để trong mắt trong miệng trong thân thể cô tràn ngập dấu vết của anh. Nên biến cô thành kẻ cuồng dâm, làm trong đầu cô chỉ còn dục vọng, không thể kiềm chế mà khát vọng anh, cầu xin anh.
Dày vò cũng tốt, thống khổ cũng được, chỉ không được mềm lòng. Con mẹ nó, cùng nhau điên cuồng đi.
“Minh Bạch…”
Giọng điệu của Chi Đạo khiến Minh Bạch bừng tỉnh khỏi vực sâu.
Anh nhìn thấy vẻ bất an trên gương mặt cô, cảm xúc tức khắc bình ổn lại, nỗi hối hận lại trào dâng, thiếu niên rũ mắt.
Anh không nên nảy sinh loại tâm tư này một lần nữa, anh đã nói muốn vì cô mà trở thành người “Bình thường”, muốn vì cô mà trở nên tốt hơn.
“Chi Đạo.”
Minh Bạch đột nhiên dịu dàng ôm lấy cô.
Ngữ khí mềm như bông, thì thầm bên tai cô, Minh Bạch nói: “Anh vẫn luôn đợi em.”
Giờ phút này, Chi Đạo chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen, vành tai trắng nõn của Minh Bạch và bức tường đối diện.
“Hai năm trước, sau khi em đi anh mới biết, em có thể sẽ không bao giờ trở về nữa. Khi đó, anh rơi vào trầm cảm, có xu hướng tự hại mình. Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn chìm trong mênh mang, anh không hiểu, không phải chúng ta đều yêu nhau sau, tại sao lại biến thành như vậy?”
“Sau đó, anh đi đến lớn học Nam Thần tìm em mới biết học bạ của em bị người khác chiếm lấy. Lại sau đó, anh ngẫu nhiên nhìn thấy ba mẹ em mang theo một đám công nhân vào cục lao động, vì thế anh đi khắp nơi dò hỏi chuyện này. Đến lúc đó anh mới biết nguyên nhân em không thể quay về. Khoảng thời gian biết chuyện, mỗi ngày anh đều gửi thư nặc danh chống án, còn đi liên hệ với phóng viên để họ phỏng vấn những nạn nhân trong vụ chậm lương, nhờ bạn bè làm trong ngành marketing đẩy nhiệt độ của chuyện này cao lên. Anh không có bàn tay vàng, cũng không đóng góp được gì nhiều. Điều duy nhất anh có thể làm là kiên trì hơn người bình thường một chút. Tốn hết hai năm, cuối cùng cũng giải quyết xong. Ngày anh biết em sẽ quay lại, anh kích động đến mất ngủ.”

Bình luận

Để lại bình luận