Chương 166

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 166

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Em có một cái thói quen xấu đó là luôn giấu mọi chuyện trong lòng, càng như vậy càng dễ khiến bản thân hậm hực tiêu cực. Tâm trạng bi quan khiến em cảm thấy tình yêu không đánh thắng được nhân tính, cảm thấy anh sẽ vứt bỏ em vì địa vị xã hội bất đồng. Cho nên, anh tình nguyện làm tiểu tam vì muốn em tin tưởng, giữa chúng ta không phân cao thấp.”
“Chi Đạo, hai năm đã trôi qua rồi, mọi chuyện đều đã tốt hơn.” Anh nói, anh đang đợi cô trở về.
“Anh đang đợi em bước ra khỏi chuyện đó, sau đó dũng cảm tỏa sáng, vượt qua mọi khó khăn chông gai.”
Minh Bạch biết, cho dù anh có rót cho cô bao nhiêu bát canh súp gà tâm hồn cũng vô dụng. Chi Đạo đang tự giam bản thân lại.
Trên đời này chỉ có bản thân có thể cứu đươc bản thân, người khác chỉ có thể giúp bạn cạy khóa cửa. Có muốn đi ra khỏi cánh cửa đó hay không, phải dựa vào chính bạn.
Trên mặt Chi Đạo xuất hiện biểu cảm mờ mịt thất thố.
Minh Bạch vuốt ve gương mặt cô, suy nghĩ thật lâu, mới nói:
“Anh vẫn luôn đuổi theo em, nhưng nếu mãi không có kết quả…”
“Anh cũng sẽ mệt.”
Về đến nhà đã là 11 giờ. Đại não Chi Đạo còn choáng váng hơn khi bị xe đâm, giọng nói của Minh Bạch cứ luẩn quẩn lặp lại trong tâm trí cô, như chiếc búa, gõ từng nhát từng nhát vào lỗ tai cô. Chi Đạo không biết nói gì, tâm trạng hỗn độn, mông lung, thậm chí Minh Bạch rời đi từ lúc nào cô cũng không nhớ rõ.
Minh Bạch biết cô đang suy sút. Minh Bạch nói anh cũng biết mệt.
Nội tâm Chi Đạo loạn thành một mớ bòng bong, sự sợ hãi mất đi và cảm giác khủng hoảng lan tràn trong trí não cô. Chi Đạo vùi sâu mặt vào gối, nhắm mắt. Trong đêm tối yên tĩnh, tự vấn lại trò khôi hài của mình.
12 giờ 43 phút. Chi Đạo đột nhiên hỏi bản thân một câu:
‘Vì sao mày luôn sợ Minh Bạch sẽ xuât ngoại?
Lại chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ xuất ngoại cùng anh?’
Tiếng thông báo của Wechat vang lên, Chi Đạo click mở, là thông báo xin kết bạn của một người có nick name là “.”. Chi Đạo ấn đồng ý, nhìn ảnh avatar trống rỗng của người đó, cuối cùng vẫn mở vòng bạn bè của anh ra.
Bài post mới nhất là hai tấm ảnh chụp cơ bụng trước gương, không có caption. Chi Đạo nhìn thời gian, vừa mới gửi.
Đường cong cơ bắp lưu loát và da thịt trắng nõn như ngọc, dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh, cơ thể nam tính mỹ diệu tuyệt luân.
Chi Đạo trầm mặc một lát, vẫn ấn lưu hình ảnh vào bộ nhớ di động.
Bởi vì trên bàn tay che rốn của người trong bức ảnh, có một nốt ruồi son.
Sau đó một tuần, Chi Đạo đến siêu thị xin nghỉ việc, ông chủ hỏi cô đã tìm được công việc mới chưa? Chi Đạo lắc đầu, mỉm cười nói vẫn chưa, cô cũng không biết tiếp theo nên làm gì.
Chi Đạo ngẩng nhìn trời xanh, nói: “Nhưng mà, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”
“À, đúng rồi. Vừa rồi, tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh của cô, tôi để trong ngăn kéo đó.” Ông chủ chỉ chỉ cái ngăn kéo.
Dạo này Chi Đạo không mua gì cả.
Cô nghi hoặc đi qua, kéo ngăn kéo ra, trong một đống tiền lẻ màu xanh, kiện chuyển phát được đóng gói bằng plastic nổi bật hút mắt hơn cả. Chi Đạo nhẹ nhàng cầm nó lên, theo bản năng nhìn vào phần người gửi _____ Trương Tuyết, cô chủ nhiệm lớp.
Bưu kiện rất nhẹ, sờ qua lớp bọc bên ngoài là có thể cảm giác được, bên trong chẳng có bao nhiêu đồ. Chi Đạo cất bưu kiện đó vào thùng đồ đạc cá nhân đã thu dọn xong xuôi, vẫy tay chào tạm biệt ông chủ.
Ông chủ cười hiền hậu chúc cô sau này tiền đồ như gấm.
Đặt thùng đồ cá nhân vào trong nhà, Chi Đạo ngồi trên sô pha, rót cho mình chén nước, cô uống được một nửa, tầm mắt lại bị bưu kiện kia hấp dẫn. Chi Đạo đặt ly nước xuống, cầm bưu kiện chuyển phát nhanh đó lên, mở ra.
Là một bức thư.
Bìa phong thư màu trắng hơi nhuộm vàng, bên ngoài đề mấy chữ rõ to – Gửi Chi Đạo. Là nét chữ của cô. Cũng nhờ vậy mà Chi Đạo đột nhiên nhớ ra.
Ngày kết thúc lớp 11, cô chủ nhiệm yêu cầu tất cả học sinh phải viết một bức thư gửi cho chính mình ở tương lai. Lúc đó, cô chủ nhiệm nói sẽ trả lại bức thư này cho bọn họ vào ngày cuối cùng bọn họ về trường lấy thông báo trúng tuyển lớn học, nhưng Chi Đạo không nhận được, bởi vì lúc đó cô còn bị nhốt trong mật thất của Minh Bạch.
Chi Đạo cũng chẳng rõ tâm trạng mình lúc này như thế nào, cô chậm rãi lấy bức thư ra, nhìn chữ viết và giọng điệu của bản thân khi đó, vừa trẻ con vừa ấu trĩ vừa thẳng thắn. Chi Đạo năm trên sô pha, đọc lại những dòng tâm thư, từng từ từng chữ như tự có tiếng nói, là Chi Đạo của ba năm trước đang nói chuyện với cô.
Cô ấy nói: Xin chào, Chi Đạo.
Bên Chi Đạo của hiện tại: Ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối sầm.
Bên Chi Đạo của 2 năm trước:
Ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối, ánh đèn trong phòng học vẫn cần mẫn sáng ngời, trên tường treo chiếc biểu ngữ màu đỏ bắt mắt phất phơ trong gió: “Chỉ cần học không chết, thì phải học đến chết”, chiếc đồng hồ treo giữa lớp vừa mới điểm 7 giờ. Mặt bàn bày đầy các tập bài thi lẫn lộn với nhau, đề lớn số quá khó, tiếng học sinh lật sách vở soàn soạt, tiếng ngòi bút ma sát trên mặt giấy, có mấy cây bút nước đã dùng đến cạn mực mà chủ nhân vẫn lưu luyến không muốn bỏ. Sân thể dục tràn ngập sức sống thanh xuân, chuông reo báo hiệu tiết tự học buổi tối đã đến, Chi Đạo ngồi trên cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên.
Khát vọng bay cao.
“Chi Đạo, xin chào.
Khi chị nhìn thấy bức thư này, em biết chị đã tốt nghiệp, là người trưởng thành rồi.
Có lẽ chị đã bước vào cuộc sống lớn học, tiếp tục làm con mọt sách gặm nhấm sách vở, để sách vở chôn vùi thanh xuân. Chắc chị đang học chuyên ngành mà chị thích, vẫn là con người tự tin đấy chứ? Hoặc có lẽ, chị đã đi làm, không biết chị có lén lút khóc thầm vào đêm khuya không? Ha ha, em biết ngoại trừ lúc xem tiểu thuyết, thì hiện thực chẳng thể ép chị giao ra nửa giọt nước mắt đâu, đúng không nào? Em biết chị vẫn luôn là con người kiên cường.
Chị thích rời giường vào lúc 8 giờ, lắng nghe tiếng ngựa xe ồn ã ngoài cửa sổ, nghe những tiếng thét to rao hàng, tranh chỗ trên cái xe buýt chật ních người. Chị nói chị thích ngắm hoàng hôn, bây giờ chị còn thích không? Em đột nhiên nhớ ra, không biết bây giờ chị đang ở Xuân Thành hay ở Bắc Kinh? Hay là ở một cái thành phố xa lạ nào đó?
Bây giờ em đang nghĩ, sau khi viết xong bức thư này, em sẽ chơi một ván game.. Có phải do em mới tạo thành chị sa đọa thấp kém của hiện tại không? Được rồi, vì chị, em sẽ cố gắng học tập thật tốt.
Thời tiết hôm nay có hơi lạnh, em mặc đến hai lớp áo dày, mà vẫn lạnh đến run bần bật, còn tên khốn kiếp bên cạnh chỉ mặc một lớp áo lại không cảm thấy gì, nhất định là do da anh dày! Nhưng mà, em đoán là chị bây giờ đã không còn quan hệ gì với anh ấy. Dù sao học kỳ sau là đã phải chia tay với tên khốn kiếp này rồi, thật tốt quá!
Em cảnh cáo chị! Cho dù cuộc đời gặp nhiều khó khăn hơn nữa, chị cũng phải dũng cảm lên. Không cho phép chị tự sa ngã, cũng không cho phép chị thất bại.
Khụ khụ. Bây giờ còn một chuyện nghiêm túc nữa.
Người kia của chị thì sao?
Anh ấy có đẹp trai không? Anh ấy có thông minh uyên bác không? Anh ấy có đối tốt với chị không? Anh ấy có giúp chị học hành không? Có dạy thêm cho chị không? Hai người quen nhau như thế nào? Có từng cãi nhau chưa? Hay là… Chị vẫn một mình thế? Ôm một cái, không khóc nha, chị nhất định sẽ chờ được nửa kia của mình.
Em còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà cô chủ nhiệm đã nói đến giờ thu bức thư lại rồi. Em nói trước, tìm bạn trai nhất định phải tìm người sạch sẽ. Chiều chuộng chị, cái khác em không nhắc lại nữa.
Chi Đạo, em không muốn thời điểm chị cầm bức thư này lại là người tầm thường vô vị, cuộc sống gian nan, nhàm chán.
Cho nên, chúng ta cùng nhau cố lên, chị không phải sợ, cứ tiếp tục đi về phía trước nhé.
–06.11”
Ngoài cửa sổ, trời đang mưa. Từng hạt mưa lóc cóc rơi xuống trên áo mưa và tán ô của hàng ngàn, hàng trăm người trong thành phố này. Mưa rơi trên nóc nhà, sương mù che kín dây anten, đường cái ướt dầm dề.
Thì ra cô đã từng là con người như vậy, giống như đứa trẻ, khát khao mọi thứ. Chi Đạo lau nước mắt trên mặt, bàn tay nắm chặt khiến bức thư hơi dúm dó. Khuyết điểm lớn nhất của con người là trí nhớ không tốt, Chi Đạo đã không nhớ được bản thân trước kia là kiểu người như thế nào.
Bây giờ cô lại là loại người gì?
Cô chỉ tạm thời trú mưa trong căn phòng này.
Những người bên ngoài đều đã bật ô, cho dù phải đương đầu với cơn mưa cũng kiên quyết bước về phía trước. Dẫm lên vũng bùn lầy lội, vượt qua vũng nước bẩn, ngày mai sẽ tươi sáng hơn.
“Đi thôi.”
Chi Đạo cầm ô, cô mở cửa phòng ra.
Hoà vào đám người, hướng về phía trước.
Chi: 【 anh đang ở đâu? 】
Minh: 【 ở thư viện, đang thi biện luận 】
Minh Bạch thấy cuối cùng Chi Đạo cũng chủ động gửi tin nhắn cho mình, trong lòng vui vẻ như nảy mầm xuân. Anh nghĩ thầm, quả nhiên câu “Anh cũng sẽ mệt.” đã có tác dụng. Chi Đạo sợ. Sau tối đó, anh dứt khoát quay về trường, một là vì việc học bận rộn, hai là vì anh cố ý lạnh nhạt với Chi Đạo, để cô “tỉnh táo lại”. Sau đó, thiếu niên lại cảm thấy chiến tranh lạnh như vậy không tốt lắm, nhỡ may Chi Đạo thật sự buông tay thì anh xong đời. Vì vậy, anh nhanh chóng “phát phúc lợi” trên Wechat, để chế độ chỉ mình Chi Đạo nhìn thấy.
Chi Đạo lại không trả lời tin nhắn của anh. Ngon lửa tức giận lại nhen nhóm trối dậy.
Minh: 【 cùng với Hứa Nghiên 】
Chi: 【 à 】
À?
Chỉ “à” thôi?
Chỉ một chữ “à”? Không có gì khác?
Người nào đó niết chặt di động.

Bình luận

Để lại bình luận