Chương 171

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 171

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Tối hôm qua mặc sức làm càn khiến Chi Đạo dậy muộn. Lúc cô mở mắt ra, Minh Bạch đã đi học từ lúc nào. Anh chu đáo để bữa sáng ngay trên tủ đầu giường, đi kèm với thuốc tránh thai và một tờ giấy note.
“Thực xin lỗi, ngày hôm qua gấp quá, anh không kịp mang bao. Em cứ nghỉ ngơi, đừng đi đâu, giữa trưa anh sẽ tới tìm em.”
Còn vẽ thêm một khuôn mặt cười ngu.
Chi Đạo đứng dậy, tắm rửa một trận, chỉnh trang lại bản thân cho tử tế. Trước 12 giờ trưa, cô đã đi tới trường học của anh, viện đào tạo của anh, theo chuyên ngành của anh, tìm được lớp hôm nay anh học.
Cúi đầu nhìn thời gian trên di động, Chi Đạo quay đầu, nhìn không chớp mắt vào bóng chàng thiếu niên ngồi bàn thứ hai gần cửa sổ. Nhìn anh nghiêm túc ghi bài, như ghi lại nhân sinh của mình, từng chữ nở hoa.
Nhìn người khác ưu tú, chăm chỉ, nghiêm túc sẽ nghiện. Sự đối lập khiến mí mắt Chi Đạo ươn ướt, khiến cô hối hận:
Hai năm.
Cô biến cuộc đời của mình thành thứ tầm thường vô vị, nhạt nhẽo buồn bực, vậy mà cô vẫn mặt dày tồn tại.
Không đúng tí nào.
Tiếng chuông tan học vang lên, dòng người nhốn nháo, chen nhau ra khỏi lớp học. Minh Bạch không nhanh không chậm, bình tĩnh thu dọn sách vở. Trong lúc lơ đãng quay đầu, thiếu niên phát hiện ra Chi Đạo đang đứng ngoài cửa sổ, đôi mắt anh lập tức sáng lên, động tác trên tay cũng nhanh hơn, không tới nửa phút đã bước ra khỏi phòng học, đứng trước mặt cô. Minh Bạch kéo tay cô qua, đặt tay cô trong lòng bàn tay của mình.
“Không phải anh đã dặn là em cứ nghỉ ngơi, anh sẽ đến tìm em sao?”
Chi Đạo cười, nắm chặt tay anh: “Em càng thích chủ động đi tìm anh hơn.”
Mũi tên tình yêu lập tức bắn trúng trái tim Minh Bạch, anh ngẩn người một lúc, lôi kéo cô đi về phía trước: “Trưa nay muốn ăn cái gì? Anh biết một cửa tiệm làm đồ ăn Maocai (1) không tồi, ăn rất ngon mà không bị cay.”
(1): Maocai: là món ăn được làm từ thịt, các sản phẩm từ đậu nành, rau, hải sản và nấm làm nguyên liệu chính, có nguồn gốc từ Thành Đô và là món ăn nhẹ truyền thống mang đặc trưng Tứ Xuyên .
Cách ăn Maocai tinh tế nhất là “món khô”, tức là cho bột ớt khô vào đĩa nhỏ, thêm muối, bột ngọt và các gia vị khác, nhúng nhẹ rau nóng trong nồi vào đĩa khô, sau đó bạn có thể cho vào miệng, có vị thơm, cay và rất ngon.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
“Đó là cây gì?” Chi Đạo ngẩng đầu nhìn một hàng cây trong sân trường, hình dạng của phiến lá khá kỳ lạ. Lá cây có hình bầu dục, màu sẫm, có răng cưa quanh phiến lá.
Cả người Minh Bạch hơi cứng đờ: “… Cây do trường học trồng.”
Chi Đạo gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Em hỏi chủng loại.”
Lòng bàn tay Minh Bạch hơi ngứa, anh giơ tay lên, cắn vào đầu ngón tay cô, từ tốn nói: “Cây hoa anh đào.”
Chi Đạo nhìn tán cây xum xuê cành lá che kín cả bầu trời, chậm rì rì nói: “Vậy anh còn nhớ hôm đó em đã nói muốn cùng đi ngắm hoa anh đào không?”
Chi Đạo lại cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, rồi lại bị Minh Bạch nắm chặt lại.
Hoa anh đào thường nở vào tháng ba hoặc tháng tư, hiện giờ đã là tháng bảy, Chi Đạo không biết điều đó nên cô vẫn luôn chờ mong.
Đương nhiên không phải mong được ngắm hoa anh đào.
“Em muốn xem sao?”
Chi Đạo lắc đầu, ôm cánh tay anh: “Sang năm đi. Sang năm xem càng có ý nghĩa.”
Minh Bạch cúi đầu nhìn xoáy tóc nho nhỏ của thiếu nữ. Gương mặt Chi Đạo thân mật dán sát vào cánh tay anh, lòng bàn tay thoáng dùng lực, nắm ngược lại tay anh. Khoảng cách thân mật khiến Minh Bạch có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô đang lan sang người mình một cách rõ ràng. Sự ấm áp truyền từ nơi da thịt hai người tiếp xúc đến cả người.
Chân thật quá mức khiến Minh Bạch hoảng hốt.
Sự hoảng hốt này đưa Minh Bạch về lại khoảng thời gian ngồi chờ đợi trong vô vọng ở cửa nhà cô. Lúc đó, anh vẫn còn hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, sương khói mờ ảo, tàn thuốc rơi đầy trên đôi giày dưới chân. Lúc đó, Minh Bạch không biết nên giết Chi Đạo trước hay nên giết chính mình trước thì tốt hơn, vì thế anh hút thuốc, đắm mình trong sương khói mơ hồ lẳng lặng nghĩ ngợi. Nghĩ về quá khứ, nghĩ đến hiện tại, nhớ cô, lại nhớ cô. Điếu thuốc đầu tiên đã cháy hết, điếu thuốc thứ hai lại được đốt lên, sau đó lại tiếp tục nhớ cô. Đến tận khi không còn điếu thuốc lá nào trong người nữa, nỗi nhớ của anh cũng ngừng lại, chỉ là anh vẫn chưa nghĩ ra cách để có được cô.
Cầm tù không được, mà thả ra cũng không xong.
Yêu cô.
Yêu đến nghiến răng nghiến lợi.
Không một ai biết cả nhà Chi Đạo đã chuyển đi nơi nào. Minh Bạch hỏi hàng xóm của cô, hỏi giáo viên, hỏi bạn học, hỏi tất cả những người quen biết Chi Đạo, không một ai biết tin tức gì. Điện thoại, tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển. Chi Đạo rời đi cực kỳ yên lặng, không để lại bất kỳ lời nào, đúng như những gì cô đã nói với anh: Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Ngày đó, bắt đầu từ sau khi Minh Bạch đi băng bó trở về, Chi Đạo hoàn toàn không trả lời bất kỳ cuộc điện thoại hay tin nhắn nào của anh, cũng không để anh nhìn thấy cô. Tận đến ngày quay về trường, Minh Bạch mới biết cả nhà Chi Đạo đã chuyển đi.
Ngày công bố thành tích thi lớn học, Chi Đạo vẫn không xuất hiện tại trường. Minh Bạch nhìn điểm thi của cô, đúng như lời cô nói, điểm số này chưa đạt đến điểm sàn của Bắc Đại, còn thiếu 56 điểm nữa. Anh nhìn nguyện vọng của Chi Đạo, cô ghi danh vào lớn học Nam Thần. Cuối cùng, Minh Bạch cần tờ giấy thông báo kết quả, ngồi trước cửa nhà cô một đêm.
Ngày hôm sau, Minh Bạch quyết tâm cai thuốc. Anh cảm thấy, thuốc lá không thể giúp anh giải sầu, ngược lại nó còn làm anh nghiện. Càng nghiện càng sầu. Anh cảm thấy nghiện một thứ là đủ rồi, nghiện nhiều thứ quá hao tổn tinh thần, mà anh đã không còn nhiều sức lực để hao phí.
Sau khi vào lớn học, Minh Bạch bắt đầu hành trình đến lớn học Nam Thần tìm Chi Đạo, anh không có tin tức gì của cô, đành phải đăng bài trên các diễn đàn, tự mình đến từng viện để hỏi xem viện của bọn họ có người nào tên “Chi Đạo” hay không.
Nam Thần và Bắc Đại, một Nam một Bắc, trời Nam đất Bắc, cho dù ngồi xe lửa cũng tốn hết nửa ngày. Minh Bạch không đủ tiền để mua vé máy bay, anh cũng không muốn tiêu tiền vào khoản này, vì vậy, anh chọn đi xe lửa. Từ thứ hai đến thứ sáu Minh Bạch đều có tiết, anh chỉ có thể đến Nam Thần vào cuối tuần. Suốt đêm xuất phát, lại suốt đêm trở về, nhiều lần Minh Bạch ngồi xổm trong WC nôn ra hết mật xanh mật vàng. Anh cũng không biết là động lực hay chấp niệm nào đã cung cấp cho anh sức lực vô tận cuồn cuộn, để anh kiên trì như kẻ điên.
Bướng bỉnh. Cho dù đâm đầu vào tường Nam cũng không chịu quay đầu, dù trời Nam đất Bắc cũng phải tìm Chi Đạo.
“Tôi biết một bạn học tên là Chi Đạo.”
Trong ba tháng này, đây là tin tức tốt nhất mà Minh Bạch anh nghe được
“Tôi là Chi Đạo. Cậu tìm tôi?”
Cùng một ngày, đây cũng là câu nói buồn cười nhất Minh Bạch nghe được.
Minh Bạch lại dùng dao an ủi chính mình, dùng video và ảnh chụp có được trong bảy ngày kia để bình ổn cơn sóng nhỏ trong lòng. Tinh dịch, máu bắn lên tường, chảy xuống theo men gạch sáng loáng trong nhà vệ sinh, rồi chảy vào cống thoát nước, giống như trái tim anh.
Hy vọng vừa có được lại bị cắt đứt đã trở thành thòng lọng quấn quanh cổ Minh Bạch. Anh hít thở gian nan, nhắm mắt xé nát hai tấm vé xe lửa, vứt vào trong lửa.
Minh Bạch thật sự muốn hỏi ông trời, rốt cuộc ông còn muốn chia cắt hai người đến khi nào? Đến tột cùng là hai người cách nhau bao xa, anh còn phải vượt qua bao nhieu km mới có thể được ông trời bố thí cho chút may mắn, cho anh gặp lại Chi Đạo.
Từ đó, mỗi tuần Minh Bạch không đi lớn học Nam Thần nữa, anh về Xuân Thành.
Nếu không biết tìm cô ở chỗ nào, vậy anh đành phải cố chấp đợi tại chỗ. Bốn mùa luân phiên, xuân qua đông tới.
Chờ cô trở lại.

Bình luận

Để lại bình luận