Chương 172

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 172

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đã hơn nửa năm trôi qua từ ngày tốt nghiệp cấp ba, rốt cuộc Minh Bạch cũng gặp được một chuyện vui vẻ.
Cha mẹ Chi Đạo đến cục lao động ở Xuân Thành đòi quyền lao động, và yêu cầu đơn vị kiến trúc trả lại khoản tiền công và tiền nguyên vật liệu vẫn nợ cho bọn họ. Lúc đầu, đơn vị kiến trúc đó còn đặt cho bọn họ một cái phòng khách sạn hạng sang, sau đó lại lấy đủ các loại cớ, nào là không đủ tiêu chuẩn để trả tiền, hoặc là phải đợi 3-4 năm nữa mới trả, thậm chí đến cuối cùng, bọn họ còn vô sỉ đến mức trực tiếp nói sẽ không trả tiền, hiện tại không trả được, để cha mẹ Chi Đạo tự suy nghĩ biện pháp trả tiền lương cho công nhân, rồi vô cùng kiêu ngạo thách thức bọn họ đi kiện. Loại thành phố nhỏ như Xuân Thành thì làm gì có ai chú ý tới, chính quyền thối nát chỉ biết ăn hối lộ, nhận đút lót. Đơn vị kiến trúc kia móc nối được với người trong cục lao động, có ô dù che chở, tiếp tục ngang ngược lộng hành, khiến những doanh nghiệp bị họ ăn chặn tiền lương đều bất lực.
Tiếng kêu cứu của hai người Lý Anh và Chi Thịnh Quốc cực kỳ nhỏ bé, hễ có thời gian rảnh là bọn họ sẽ tới cục lao động, tuy nhiên lần nào nhân viên tiếp tân cũng bảo bọn họ ngồi chờ, chờ từ sáng sớm đến lúc tan tầm. Khi các nhân viên ra về hết, chỉ còn hai người trung niên vất vả nhọc nhằn đó bất lực đứng trong gió lạnh, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Sau vài lần, Lý Anh và Chi Thịnh Quốc hẹn những người công nhân gan lớn, cũng bị thua thiệt trong vụ này cùng đi đến cục lao động biểu tình. Sự việc nhốn nháo hấp dẫn sự chú ý của Minh Bạch đúng lúc đi ngang qua nơi đó.
Minh Bạch đi theo hai người Lý Anh và Chi Thịnh Quốc, muốn biết bây giờ bọn họ đã dọn đến nơi nào, lại không cẩn thận để mất dấu. Anh đành phải đến cửa cục lao động ôm cây đợi thỏ mỗi ngày, mãi mà chưa gặp lại Lý Anh.
Ở đâu có áp bức, ở đó đấu tranh. Gió xuân lên, chỉ một ngọn lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi cả cánh đồng. Nội tâm Minh Bạch bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, sau khi biết nguyên nhân nhà cô xảy ra chuyện, anh cũng lờ mờ đoán được lý do vì sao Chi Đạo muốn rời đi, và vì sao học bạ của cô lại bị người khác chiếm lấy.
Cùng với đó là một con đường đã lộ diện, con đường giúp đưa Chi Đạo về bên anh.
Minh Bạch bắt đầu chủ động kết bạn, đặc biệt là sinh viên trong viện truyền thông. Bắc Đại là nơi nhân tài hội tụ, nghe nói có người đã trở thành phóng viên từ khi mới học cấp ba, văn phong xuất sắc, có nhiều bài báo nổi tiếng cả nước, lên cả bản tin hot trên thời sự. Minh Bạch tốn hết tâm tư, gia nhập và câu lạc bộ thư pháp của người đó, dành ra ba tháng để xây dựng mối quan hệ, rồi mới hỏi người đó:
Tôi có một tin tức, cậu có dám viết hay không?
Toàn bộ khoản tiền tiết kiệm được đều đầu tư cho truyền thông, mua hotsearch, tìm lớn V quảng cáo cho bài của bọn họ. Đương nhiên, đối phương chẳng thể để cho bọn họ làm càn, nhanh chóng đè tin tức xuống, Minh Bạch đành phải tạo vô số dữ liệu, lập thật nhiều nick ảo, một người như trăm người sử dụng. Anh dành phần lớn thời gian để nghiêm túc học cách cài đặt, hack máy tính, server và các loại công cụ như nmap, burpsuite, các loại phần mềm rà quét như openvas, awvs. Còn có kiến thức lập trình TCP, AES, RSA, 3DES, … các loại mã hóa. Các trang web tin tức lớn thường có tường lửa không dễ dàng dẫn link sang trang web bên ngoài, vì vậy phải dùng bạo lực để phá giải, Minh Bạch lại học kỹ thuật phá tường lửa.
Cuối cùng, vận dụng những tri thức đã học, rốt cuộc Minh Bạch cũng tìm được lỗ hổng của internet, phá hủy tường lửa an toàn của trang web tin tức. Mặt ngoài thì vẫn là hot search của một ngôi sao đang nổi nào đó, nhưng khi mọi người ấn vào, trang chủ sẽ hiện lên bài viết về “Đơn vị kiến trúc khất nợ tiền lương của công nhân”. Từng chút một, càng nhiều người nhấn vào, độ thảo luận và số lượt bình luận quan tâm khiến chủ đề này nhanh chóng được càng nhiều người chú ý. Cuối cùng, quốc gia cũng coi trọng việc này, bắt đầu thẩm tra xử lý.
Trong hai năm Chi Đạo rời đi, Minh Bạch dành một năm rưỡi cho việc này. Vì muốn cô trở về, anh thận trọng từng bước, tốn công tốn sức, bôn ba khắp nơi.
Chi Đạo không biết, cũng không cần biết.
Chỉ cần cô trở về.
Cho dù khả năng này chỉ có 1%.
Ngày đầu tiên Chi Đạo trở về, Minh Bạch đứng trước cửa sổ nhà anh.
Khoảng cách gần như vậy, chỉ cách một con ngõ quành vào, anh lại không dám trực tiếp xuất hiện trước mặt cô.
Minh Bạch đang sợ.
Cho dù, anh đã diễn vai thiếu niên tươi sáng ấm áp dưới ánh mặt trời đến thuần thục, anh vẫn sợ Chi Đạo sẽ né tránh mình, cũng sợ bản thân không thể khống chế được trái tim nóng nảy đang nhảy bang bang trong lồng ngực. Nỗi thấp thỏm khiến anh lo âu, nỗi lo âu lại càng khiến anh sợ hãi, không dám đi gặp cô. Sợ sau khi nhìn thấy nhau, hai người chỉ có thể dùng tiếng ho khan che giấu sự ngượng ngùng, sợ hai người không có gì để nói. Và hơn hết, anh sợ:
Tình cảm giữa hai người bọn họ, chỉ anh còn nhớ.
Vì vậy, mỗi tuần, Minh Bạch đều để dành ra ít thời gian, đứng cách siêu thị nơi Chỉ Đạo làm việc không xa, trộm nhìn ngắm cô, lại tiêu tiền, nhờ một đứa nhóc giúp anh vào siêu thị mua đồ. Mấy giờ Chi Đạo tan ca, thì anh cũng đợi đến lúc đó, đi theo cô về nhà, nhìn cô vào nhà an toàn. Minh Bạch ghi nhớ những chuyện có liên quan đến Chi Đạo, nắm chặt những vật phẩm cô đang từng chạm vào.
Chi Đạo gầy đi rồi, không còn thích ăn cay nữa, con người cũng trầm lặng ít nói hơn, cô thích chơi di động, càng thích ngẩn người chống tay ngắn nhìn bầu trời, hay dòng xe cộ nườm nượp. Mỗi người đều có thể dễ dàng để trước mặt cô, nói chuyện với cô, đều có thể dễ dàng thay anh hỏi một câu:
Dạo gần đây thế nào?
Có ăn cơm đầy đủ không?
Minh Bạch chỉ cách Chi Đạo một khoảng rất nhỏ, chỉ cần bước vài bước, xốc tấm mành che cửa kia lên là có thể nhẹ nhàng đi vào, đứng trước mặt cô. Minh Bạch đã đi ngang qua cánh cửa siêu thị đó rất nhiều lần, phiến đá trước cửa kia đã in mòn dấu chân anh.
Nhưng anh vẫn không có dũng khí tiến vào.
Vách ngăn vô hình ngăn cách anh và Chi Đạo, anh chỉ có nhìn đứng từ xa nhìn cô.
Rõ ràng gần trong gang tấc lại không có cách nào tới gần.
Minh Bạch nhìn lén Chi Đạo được tròn ba tháng lẻ mười hai ngày, rốt cuộc thiếu niên cũng gom đủ dũng khí. Anh cẩn thận chọn quần áo, thẳng lưng hóp bụng, hít một hơi thật sâu rồi dũng cảm bước vào. Cầm tay cô là do anh nhất thời xúc động không nhịn được, cắn cổ cô cũng là nhất thời xúc động không kìm chế được. Nhưng khi nhìn thấy Chi Đạo run rẩy, lá gan của anh lập tức xẹp xuống, giống như rùa đen rụt đầu, chui vào trong mai, mãi không chịu ra, sợ đến mức không dám dụng vào cô nữa.
Anh xin lỗi, anh sám hối, anh hạ thấp tự tôn cầu xin, trong bụng chứa vô số lời chúc mừng hoan nghênh cô trở về, vô số lời tâm tình về hai năm chờ đợi đầy đau khổ. Trong một đêm, toàn bộ bị một câu nói của Chi Đạo phá hủy.
Bạn trai. Một năm trước. Tên họ.
Trí nhớ tốt là cái lợi, cũng là cái hại.
Chi Đạo ở bên một người đàn ông xa lạ.
Ngay lúc anh hao hết tâm tư, cho rằng khổ tận cam lai. Ngay lúc anh cho rằng những vấn đề khó khăn nhất đã được anh giải quyết hết. Ngay lúc anh vui mừng, suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào để vãn hồi tình cảm của hai người. Ở ngay lúc anh cuối cùng cũng tích đủ dũng khí đi đối mặt với cô, đối mặt với chính mình.
Chi Đạo đã có người khác. Một người cướp đi vị trí của anh trong tâm trí cô suốt một năm. Chi Đạo giấu anh, yêu đương với người khác suốt một năm.
Trong lúc anh toàn tâm toàn ý nhớ cô, chỉ có cô, trong lúc anh sống gian khổ vì cô, nôn mửa không biết trời trăng vì cô.
Tốt! Rất tốt!! Thật sự rất tốt!!!
Trời cao thật muốn đùa chết anh mới vừa lòng.

Bình luận

Để lại bình luận