Chương 174

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 174

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cho dù hai người yêu nhau tự nhiên cũng sẽ có những điểm thích và không thích ở đối phương. Chi Đạo không thích Minh Bạch âm trầm bướng bỉnh, Minh Bạch cũng không thích một Chi Đạo yếu đuối, luôn lo sợ. Đoạn tình cảm khúc chiết trắc trở của hai người có thể kết nối lại sau hai năm xa cách là bởi vì Chi Đạo dũng cảm hơn, cô đã học được cách tranh thủ những điều tốt cho chính mình, còn Minh Bạch cũng biết kiềm chế hơn, không còn bộc lộ sự kích động điên cuồng như trước.
Yêu là quá trình hai bên thử thách điểm mấu chốt của nhau, từ từ mài dũa, ma hợp, cho đến khi đối phương không thể chịu đựng nổi nữa.
Vì thế, một là tan vỡ.
Hai là dung hợp.
Sau khi ra khỏi quán cơm, hai người chọn một tiệm trà sữa vừa mới khai trương làm địa điểm hẹn hò tiếp theo. Chi Đạo gọi một ly sữa, Minh Bạch gọi một ly nước ép bưởi.
Tiệm trà sữa vừa khai trương, có vẻ khâu trang trí còn chưa hoàn thiện, một góc của bức tường màu vàng nhạt bị cọ đến trắng bệnh. Chi Đạo uống một ngụm, nói với Minh Bạch:
“Buổi chiều em sẽ quay về Xuân Thành.”
Minh Bạch nhíu mày, nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Em cũng không học ở Bắc Đại.” Chi Đạo mỉm cười, ngón tay búng búng cái ly của anh: “Chẳng lẽ anh muốn em ngủ trong ký túc xá của anh sao?”
Minh Bạch nghiêm túc nói: “Kí túc xá nam của Bắc Đại cho phép nữ sinh ra vào…”
“Anh muốn giấu em trong chăn à?” Chi Đạo thấp giọng, thì thầm với anh: “Nhỡ may nửa đêm anh không nhịn được “muốn” thì làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ?
Giường ký túc xá nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người nằm, nếu hai người mà cùng muốn nằm thì chỉ có thể ôm sát nhau. Hai chân thiếu niên đành phải kẹp chặt hai chân cô, âm mưu chen vào giữa hai chân thiếu nữ. Nhìn Chi Đạo ngoan ngoãn dán mặt vào lồng ngực anh, vòng tay ôm eo anh. Hoặc là, cô đưa lưng về phía anh, cậu em trai không an phận của anh kề sát trên mông Chi Đạo, tay trái chơi đùa hai cái bánh bao mềm mại của cô, cằm gác trên đỉnh đầu cô, tinh tế hưởng thụ hương thơm trên người thiếu nữ. Trong phòng ngủ, ba tên còn lại đang đọc chơi game, còn anh lại ở trên giường “trộm hương” (2). Thậm chí còn nhân lúc Chi Đạo không chú ý, đột ngột cắm vào, sau đó nhanh tay che miệng cô lại, không để người khác nghe thấy tiếng rên rỉ mê người của cô. Thân dưới cẩn thận va chạm, duy trì tốc độ, cắm sâu rút nông, miệng trên mơ hồ giải thích cho bạn cùng phòng về lý do cái giường động đậy….
(2): Trộm hương: tiếc lắm ý chỉ việc hoan ái vụng trộm giữa nam nữ
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Minh Bạch uống một hớp nước lạnh thật to, hai chân khép chặt.
Trí tưởng tượng vẫn bay xa, xúc động khó bình ổn.
Nước lạnh giúp anh tĩnh tâm hơn một chút, bài trừ mọi tạp niệm. Minh Bạch trầm mặc một lát, hỏi Chi Đạo: “Em thật sự cứ định làm nhân viên thu ngân mãi sao?”
“Không đâu. Em đã xin nghỉ việc rồi.” Chi Đạo đột nhiên nắm lấy tay phải của Minh Bạch, bàn tay đó anh vẫn ôm ly nước ép bưởi đầy đá lạnh từ nãy đến giờ: “Sau khi bên kia trả tiền cho ba mẹ, mẹ em nói sẽ cho em một trăm vạn để xây dựng sự nghiệp. Chỉ là lúc đó em cũng không biết mình muốn làm gì, cho nên mới xin làm nhân viên thu ngân.”
“Vậy bây giờ em tính sao?”
“Hiện tại em cũng vẫn chưa có kế hoạch gì đứng đắn cả.” Chi Đạo luồn ngón tay mình vào khe hở ngón tay anh: “Nhưng mà, trong thâm tâm em có một suy nghĩ.”
“Suy nghĩ gì?”
Chi Đạo chớp chớp mắt: “Cùng anh, học ở Bắc Đại.”
Hồi tưởng lại, hồi lớp 10 khi bị phân vào lớp bình thường, môi trường không tốt khiến cô buồn rầu ca thán. Trong khi hầu hết các bạn cùng lớp duy trì thái độ mệt mỏi, lười nhác, sa đọa, Chi Đạo nghĩ mọi cách không để bản thân bị ảnh hưởng, cũng không cho phép bản thân sa ngã như thế. Cuối cùng, cô cũng được như ý nguyện, được vào lớp xuất sắc.
Kỳ thật, Chi Đạo vẫn rất hoài niệm cảm giác nỗ lực liều mạng khi đó. Học thuộc lòng, ghi chép, lẩm bẩm,.. mỗi phút mỗi giây đều không dám lãng phí. Mỗi khi tan học về nhà, Chi Đạo không chỉ nhét đầy sách vở trong cặp sách mà trên tay còn phải ôm thêm một đống nữa để về nhà học bài. Sau khi thi xong, những học sinh khác cho phép bản thân nghỉ ngơi xả hơi, Chi Đạo lại một mình một kiểu, chăm chỉ học hành, đến cả khi đi đường cũng phải đọc sách. Khoảng thời gian chăm chỉ tích cực đó, Chi Đạo không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, dũng cảm trả lời câu hỏi, còn chủ động học hỏi thầy cô và các bạn học. Vì học tập, da mặt của Chi Đạo cũng phải dày lên mấy phân. Từng trang sách toàn là những gạch chân ghi nhớ trọng điểm, hoặc bút nhớ đánh dấu lại những câu hỏi mà cô chưa hiểu, bút rồi vở không biết đã dùng hết bao nhiêu cái. Nhớ lại tình cảnh khi đó, sức sống mãnh liệt như lửa, tuy bận rộn nhưng rất vui vẻ.
Hiện tại Chi Đạo mới biết được:
Thì ra, khi con người bận rộn vì thứ mình yêu thích sẽ là cảnh tượng đẹp đến như thế, trong lòng sẽ vui vẻ thoải mái đến vậy. Còn khi con người buông bỏ, không mục tiêu, cái gì cũng không còn, cuộc sống nhạt nhẽo như cái xác không hồn.
“Hiện tại em phát hiện, so với làm việc kiếm tiền, em vẫn thích đọc sách học tập hơn. Đọc sách khiến em cảm thấy cuộc sống phong phú hơn, cũng khiến tâm trạng em thoải mái hơn. Nhưng mà, học bạ của em đã bán cho Trần Nghiêu, học sinh không có học bạ, không chứng minh được mình đã tốt nghiệp cấp ba thì không thể tham gia kì thi tuyển sinh được. Muốn thi vào Bắc Đại, hoặc là đổi tên sửa hộ khẩu, hoặc là nhờ quan hệ, học lại từ lớp 10 để làm nhà trường cung cấp học bạ mới. Cách này tốn quá nhiều thời gian, những thí sinh không có học bạ như em có thể lấy tư cách thí sinh tự do để tham gia tuyển sinh. Nhưng có vài chuyên ngành ở Bắc Đại không có chỉ tiêu tuyển những thí sinh không có học bạ như bọn em.”
“Ví dụ như chuyên ngành của anh.”
Minh Bạch nhẹ nhàng nhíu mày: “Anh có thể chọn chuyên ngành khác.”
“Em cũng không thích chuyên ngành của anh. Em chỉ là cảm khái chút thôi, kỳ thật có rất nhiều biện pháp để đi học lại, nhưng lúc trước em lại chịu chủ động không tìm hiểu, không muốn tìm hiểu, không có kế hoạch, cuối cùng để hoang phế hai năm, còn bản thân cứ luôn rúc trong vùng an toàn, sợ phiền, sợ mệt, sợ bị tổn thương.”
Người được chúng ta lựa chọn để thổ lộ tiếng lòng vĩnh viễn là người chúng ta tin tưởng nhất. So với trước kia, Chi Đạo đã có thể thản nhiên chấp nhận mọi chuyện. So với trước kia, cô đã học được cách yêu, yêu một người và yêu bản thân.
“Phải đến tận khi nhìn thấy anh, em mới đột nhiên tỉnh lại. Trước kia không có người để so sánh nên không biết bản thân đã bê tha đến mức nào. Con người chính là như vậy, sau khi nhìn thấy người khác cũng giống như mình mà lại ưu tú đến như vậy, chúng ta mới đột nhiên cảm thấy bản thân mình cần cố gắng phấn đấu nỗ lực hơn nữa. Kỳ thật, trong tính cách của em có một cái khuyết điểm rất lớn: Tự ti, lười biếng, dễ bị tổn thương. Bởi vì sợ bản thân không phải trân bảo cho nên cam chịu làm người bình thường, chỉ biết thương xuân tiếc thu lại không biết tự tạo cơ hội, nỗ lực phấn đấu.”
Con người đối mặt với nhau như đối mặt với tấm gương. Nhìn thấy sự tỏa sáng ở Minh Bạch, Chi Đạo cũng đồng thời nhìn thấy những khuyết điểm của mình.
Chi Đạo thân mật tựa đầu vào vai anh: “Minh Bạch, em thật sự rất may mắn khi gặp được anh.”
“Từ giờ cho đến lúc đó, em sẽ thuê một căn nhà ở gần Bắc Đại. Chờ năm sau tham gia kỳ thi lớn học, tự tin sánh vai bên anh.”
Từ trước đến nay, nỗi sợ hãi, khiếp nhược, và tự ti vẫn luôn ẩn giấu trong từng lời nói cử động của Chi Đạo.
Giờ phút này, cuối cùng chúng cũng bị cô lôi ra.
Dùng một câu thơ của Tagore để miêu tả:
Là ai đúc này kiên cố xiềng xích.
“Là ta.” Người tù nói: “Là ta tự mình dùng tâm đúc thành…”
“Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.” Minh Bạch nhẹ giọng nói.
Chi Đạo ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn tinh xảo của thiếu niên. Lúc Minh Bạch nói lời này trông anh cực kỳ cao quý nghiêm túc.
Tiệm trà sữa dần dần ít người, các chỗ ngồi gần như trống không.
Ánh mắt nhìn thiếu niên dần từ nghiêm túc chuyển sang khinh nhờn.
“Đàn anh.”
Chi Đạo cắn hầu kết của Minh Bạch: “Chuyện là em đã hai năm không sờ đến sách vở rồi, rất nhiều kiến thức đều đã chữ thầy trả thầy, cũng không biết làm bài thi như thế nào.”
Lòng bàn tay Chi Đạo sờ soạng, mò vào phần đùi trong của Minh Bạch, giọng nói luẩn quẩn trên xương quai xanh của thiếu niên.
“Nhờ đàn anh giúp em học bù.”
Ngữ điệu của Chi Đạo rất chậm rãi, còn cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng:
“Dạy đàn em cách làm, cả, đề.”
Làm cả đề. Minh Bạch đương nhiên biết tối hôm qua anh làm cách nào tự mình dạy cô làm cả đề.
Ngọn lửa vừa dập tắt lại nổi lên. Minh Bạch giật mình chột dạ một cái, lại uống một ngụm nước lạnh.
Đôi môi thâm của Chi Đạo đã chạm tới rồi cằm thiếu niên.
“Thật quá đáng, chúng ta mới chia tay được có mấy ngày.”
Một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên ở phía cửa tiệm khiến Chi Đạo và Minh Bạch không khỏi ngẩng đầu nhìn sang.
Người đàn ông đứng ngoài cửa tươi cười với bọn họ, chỉ chỉ một góc trần nhà nói:
“Tiệm trà sữa này cũng có camera theo dõi đấy nhé.”
Minh Bạch nhìn người vừa nói, ngây người nửa giây, đột nhiên bị sặc nước, ho khan.

Bình luận

Để lại bình luận