Chương 175

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 175

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Bóng dáng người đó khá cao lớn, ánh nắng bị anh ấy chặn hết, chỉ còn vài tia cố gắng len lỏi qua. Vương Hiểu Vĩ như mang theo ánh sáng, đi về phía bọn họ, vẫy tay với Chi Đạo.
“Thật trùng hợp.”
Thấy Vương Hiểu Vĩ bước đến chỗ mình, Chi Đạo hỏi: “Anh cũng tới uống trà sữa sao?”
Vương Hiểu Vĩ kéo ghế ra, thuận thế ngối đối diện với Chi Đạo, hơi xoay người nhìn về phía quầy thu ngân, rồi lại quay lại.
“Đến thăm em gái.”
“Ai?” Chi Đạo thuận theo ánh mắt Vương Hiểu Vĩ nhìn sang.
Trong quầy thu ngân, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt thanh thoát, nhanh nhẹn thuần thục làm một ly trà sữa pudding, cô ấy đang đứng trước cái máy đóng ly (1). Nhưng mà nãy giờ có ai gọi gì đâu nhỉ?
(1): Máy đóng ly: máy dập tự động lớp nilon ở trên cốc trà sữa
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
“Em gái ruột?”
“Cho là thế đi…” Giọng Vương Hiểu Vĩ nhỏ dần: “Cũng không đúng lắm.”
Chi Đạo nhạy cảm nhận ra nữ sinh kia đã lén lút nhìn sang bàn bọn họ rất nhiều lần. Cô ợ một hơi, miệng thơm toàn mùi sữa, hơi nhướng mày trêu chọc: “Là kiểu em gái muốn động mà không dám động?”
Vương Hiểu Vĩ gõ gõ nhịp tay trên bàn, cười nói: “Nói bậy gì đó?”
“Khụ.”
Người nào đó bị bỏ qua từ nãy đến giờ bất mãn ho mạnh một tiếng.
Vương Hiểu Vĩ cũng bị âm thanh này thu hút sự chú ý, theo đó nhìn sang. Trong nháy mắt, ánh mắt hai người đàn ông đối diện với nhau, rồi đồng loạt, một người quay trái một người quay phải, cực kỳ ăn ý, giống như vừa gặp quỷ vậy.
Trong lúc nhất thời, mọi âm thanh đều im bặt. Vương Hiểu Vĩ gương mắt nhìn lên trần nhà, mười ngón tay giao nhau, Minh Bạch thì rũ mắt, nhìn mặt đất, niết ngón tay.
Niết … ngón tay?
Chi Đạo hít mắt, cẩn thận quan sát hai người này.
Hai người đàn ông này, rõ ràng lần trước gặp mặt còn hờ hững với nhau, tại sao bây giờ lại như chồng trước vô tình gặp lại vợ trước vậy, dáng vẻ như muốn nhìn lại không dám nhìn, ngập ngừng muốn nói lại thôi, bầu không khí tràn ngập cảm giác mờ ám. Chi Đạo có cảm giác, nếu không phải hai người này ngại vì còn có cô ở đây, nói không chừng ngay giây tiếp theo hai người này đã đứng lên, nắm tay nhau, nước mắt lưng tròng, tâm sự thâu đêm.
Hơn nữa.
Ánh mắt Chi Đạo rời xuống ngón tay Minh Bạch, anh đang niết tay trong vô thức.
Càng nhìn cô càng cảm thấy, trong hai người này, Minh Bạch chắc chắn sẽ ở dưới.
Ánh mắt Chi Đạo cổ quái nhìn Vương Hiểu Vĩ, lại soi xét Minh Bạch: “Hai người…”
Chi Đạo đột nhiên nhớ ra, Vương Hiểu Vĩ từng nói không muốn bị Minh Bạch quấn lấy, lúc đó Minh Bạch nói anh không làm gì cả. Nhưng bây giờ, cô có thể chứng cứ để nghi ngờ quan hệ mờ ám giữa hai người này, hơn nữa chữ “triền” này nghe thế nào cũng không thích hợp.
Chẳng lẽ là “triền” trong “Liệt nữ sợ triền lang” (2)?
(2): Liệt nữ triền lang: là một câu tục ngữ TQ, ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám.
Chi Đạo vội vàng hỏi Minh Bạch:
“Anh thật sự không làm gì anh ấy chứ?”
Minh Bạch giả vờ trấn định: “Chi Đạo, chẳng lẽ em không tin anh?”
Nghe thấy Minh Bạch trả lời, trên mặt Vương Hiểu Vĩ xuất hiện nụ cười tà ác, chút xấu hổ vừa rồi đã bay biến hết không còn, ác ma xấu xa trong lòng trỗi dậy, ngón tay gõ gõ trên bàn, hỏi Chi Đạo: “Cậu bạn này không phải bạn học cũ của em sao?”
Minh Bạch cười thật tươi, khoe ra chiếc má lúm đồng tiền, tay phải nắm chặt ly nước ép bưởi: “Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
Vương Hiểu Vĩ ra triều như suy tư gì đó, gật gật đầu, ánh mắt đưa tình nhìn Minh Bạch. Đột nhiên, lông mi Vương Hiểu Vĩ rũ xuống, trầm mặc hồi lâu, khí chất thay đổi thành u buồn bi thương, nhìn Minh Bạch
Giọng Vương Hiểu Vĩ ai oán nặng nề: “Thì ra em vẫn luôn lừa anh vì em ấy sao!”
Bầu không khí giữa ba người đột nhiên tĩnh lặng, oxy bị rút đi hết để lại cảm giác hít thở không thông. Sự yên tĩnh này ước chừng kéo dài 2 phút.
Chi Đạo siết chặt ly sữa, rũ đầu, giọng điệu âm trầm: “Hai người giấu em, lén lút quan hệ với nhau?”
Cô lại quay đầu, nắm lấy cổ áo của Minh Bạch, ánh mắt sắc bén: “Không ngờ đàn ông anh cũng ăn đấy? Muốn một chân đạp hai thuyền?! Cưa cả hai chúng ta?! Chị gái anh rể đều muốn có?!”
Minh Bạch cao gióng: “Anh không quen biết anh ta.”
Vương Hiểu Vĩ càng ra chiều thương tâm: “Sao em lại có thể phủ nhận mối quan hệ giữa hai chúng ta dứt khoát như vậy?”
Cả người Chi Đạo cứng đờ, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Minh Bạch.
Minh Bạch gấp gáp: “Giữa hai người bọn anh thật sự không có quan hệ gì hết. Anh có phải “thẳng” hay không, chẳng lẽ em không biết sao?!”
“Sao lại nói là không có quan hệ? Cậu ta gửi ảnh selfie cho anh, anh còn khen cậu ta xinh đẹp, là cậu ta quyến rũ anh trước.”
Chi Đạo nghiến răng nghiến lợi: “Anh chủ động gửi yêu cầu kết bạn, gửi ảnh chụp, còn quyến rũ anh ấy?”
“Lúc anh thương tâm đau lòng, cậu ta còn tri kỷ an ủi anh.”
“An, an ủi?!”
“Hơn nữa, cậu ta còn thường xuyên chơi game với anh, kể chuyện cười cho anh nghe, thức đêm ca hát cho anh…”
Minh Bạch đột nhiên đứng lên: “Người anh em, chúng ta ra kia nói chuyện riêng một chút.”
Hóa ra cô mới là vai phụ! Chi Đạo tức giận đập bàn: “Không ngờ anh lại thân mật với Vương Hiểu Vĩ như vậy?! Có phải anh muốn chơi 3P không?! Minh Bạch, suy nghĩ của anh quá xấu xa!”
“Sao có thể! Đó là bởi vì…” Minh Bạch yên lặng, nuốt câu tiếp theo vào bụng, ‘vì câu dẫn tình địch’, lý do này mà nói ra thiếu niên cũng không biết nên vứt mặt mũi đi đâu nữa.
Minh Bạch chỉ có thể cao giọng cường điệu: “Anh không thích anh ta.”
“Đã không thích thì vì sao lại yêu đương qua mạng với tôi? Vì sao lại nói những lời âu yếm dỗ dành tôi?”
Chi Đạo dùng sức bóp chặt cổ tay Minh Bạch, ánh mắt âm u như có sấm sét đùng đùng: “Lời âu yếm?”
Mồ hôi trên trán Minh Bạch ứa ra, vội lấy cớ chạy đi: “Đột nhiên anh cảm thấy bụng không thoải mái,…”
Khuôn mặt Chi Đạo âm trầm, nắm chặt ống tay áo của Minh Bạch, giọng điệu âm u sởn tóc gáy:
“Anh chạy cái gì?”
Nụ cười tươi trên mặt cô như lưỡi hái tử thần.
“Kể em nghe xem, anh đã nói những lời âu yếm gì với Vương Hiểu Vĩ?”
“Hửm?”
Sau đó, vẻ mặt Minh Bạch buồn bực chết lặng ngồi nhìn Chi Đạo ôm bụng cười cả một ngày.
/
Chi Đạo thu dọn hành lý, tìm người môi giới, tốn hết hai ngày mới thuê được một căn nhà trong tiểu khu ở đối diện với trường Bắc Đại, căn nhà đó nằm ở tầng ba, có một phòng, một sảnh. Tháng đầu tiên, Chi Đạo còn kiên quyết ở một mình, sau đó thật sự không địch lại sự lì lợm la liếm của “em gái Minh”, em gái lần lượt tung ra các lớn chiêu, nào là một khóc hai nháo, nào là sắc dụ mê đầu… Cuối cùng, Chi Đạo đồng ý để hai người ở chung.
Sau khi lỡ miệng đồng ý, Chi Đạo lại ảo não, người đàn ông này cũng biết diễn quá đi. Một người thợ săn ưu tú luôn ngụy trang thành dáng vẻ con mồi để đi săn.
Ngày thường, chú “trung khuyển” ấm áp như ánh mặt trời này đều vẫy đuôi làm nũng, quấn người, gãi gãi hai lỗ tai, ánh mắt đáng thương, cầu sự thương yêu của nữ chủ nhân.
Biểu cảm yếu ớt làm ai cũng phải cẩn thận. Sợ mình sơ sẩy sẽ làm anh tổn thương.
Ai ngờ vừa vào trong chăn, “trung khuyển” liền biến thành chó điên.
Chi Đạo mua một đống sách vở, tài liệu tham khảo để ôn tập chuẩn bị cho kì thi lớn học năm sau. Có khi cô còn cùng Minh Bạch đến trường, ngồi cùng anh dự thính, có khi hai người ở lại trong phòng, cùng nhau tự học. Lúc gặp bạn bè của anh, Chi Đạo đã có thể hào phóng nhắc về trình độ bằng cấp của mình, cũng cười nói sang năm cô nhất định trở thành tân sinh viên của trường
Nhỡ may không thi đậu thì sao?
Chi Đạo bình tĩnh nói: “Không sao hết, thi lại lần nữa thôi.”
Sau khi rời khỏi thư viện, hai người tùy tiện mua chút thịt với mì về ăn qua loa. Bây giờ, phòng bếp là lãnh địa riêng của Minh Bạch, trù nghệ của anh khá tốt, đồ ăn làm ra đầy đủ sắc hương vị, còn trình bày đẹp đẽ, đặt lên bàn chính là cảnh đẹp ý vui.
Ban ngày, Minh Bạch giúp Chi Đạo giải quyết các vấn đề học tập. Buổi tối Chi Đạo giúp anh giải quyết các vấn đề sinh lý.
Sau đó, Chi Đạo thật sự ăn không tiêu nữa, số lần quá nhiều, mỗi lần lại quá dài, khiến ban ngày cô không còn sức lực, chẳng thể tập trung nổi. Mỗi lần Chi Đạo đều cảnh cáo ban ngày hai người còn phải học tập, muốn Minh Bạch kiềm chế một chút. Minh Bạch ngoài miệng vâng vâng dạ dạ đến là ngoan, vừa đến giờ đi ngủ một cái là đôi tay đôi chân liền bắt đầu không thành thật, kẹp cô, sờ cô, cọ cô. Một lát nắn bóp phía trên, nói tiểu Chi Đạo cũng trưởng thành, chốc lát lại sờ phía dưới, ngón tay thọc vào vách huyệt mềm mại hỏi cô chảy nước nhiều như vậy có phải cũng muốn anh? Cuối cùng, con quái vật không an phận cũng làm loạn theo, cách một lớp vải dệt, không ngừng cọ cọ hạ thể của cô, giống như cô gái kiêu ngạo làm nũng nói anh thật sự rất muốn, xin cô cứu anh.
Chi Đạo tức giận xoay người, ngăn chặn anh: “Kiếp sau em nhất định làm đàn ông.”
“Thỏa mãn em gái háo sắc nhà anh!”
Cuối cùng vẫn là chị gái được thỏa mãn đến rơi lệ, khuỷu tay Chi Đạo chống trên mặt giường, eo bị anh véo ra từng vệt đỏ.
Em trai đâm cô sắp rớt xuống giường rồi!
Chi Đạo cảm thấy còn để anh khai trai như vậy thì không được, vì thế cô hạ quyết tâm, nhốt Minh Bạch ở ngoài cửa. Cô dựa lưng vào cánh cửa bên trong nghe thiếu niên nhỏ giọng gõ cửa cầu xin cô để anh đi vào.
Lý do cũng rất đa dạng, lúc thì là ghế sô pha quá nhỏ, lúc thì lại nói anh sợ ngủ một mình.
“Chị ơi, bên ngoài tối quá.”
Rõ ràng Chi Đạo biết rõ, đèn ngoài phòng khách sáng như ban ngày, kết quả cô vẫn không đành lòng mở cửa.
Vừa mở cửa ra đã bị ánh mắt sắc bén như kền kền săn mồi của thiếu niên dọa sợ. Minh Bạch thuận tay khép cánh cửa lại, Chi Đạo còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đè cả người lên ván cửa, cởi quần lót ra, lập tức tiến công vào trong.
Hai chân Chi Đạo mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
Người con trai sau lưng ra sức thọc vào rút ra, da thịt ấm áp kề sát nhau, thế như chẻ tre. Minh Bạch thở dốc nói:
“Chị gái thật là hư.”
“Chỉ thích nghe em cầu xin chị.”
Lực lượng của phái mạnh hoàn toàn được thả ra, nắm chặt con thỏ nhỏ trong lồng ngực, không để nó chạy thoát.
Hô hấp hỗn loạn, giọng nam quyến rũ thì thầm bên tai cô, làm nũng lên án.
“Sao chị gái chỉ biết bắt nạt em thế?”
Này! Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
/
Sau khi Lý Anh biết chuyện của hai người cũng chỉ cảm khái một câu “Đều là mệnh”, thế hệ trước tin vào thứ gọi là duyên phận, cho nên bà không còn lời gì để nói.
Một tháng, Chi Đạo sẽ về Xuân Thành khoảng hai ba lần, phần lớn thời gian của cô đều ở tại Bắc Đại, cùng thiếu niên học tập, dự thính, Chi Đạo nhanh chóng quen thuộc với bầu không khí trong trường lớn học.
Trường lớn học khác trường cấp ba rất nhiều, điểm khác biệt lớn nhất là lớn học yêu cầu sinh viên có tính tự lập và cho phép sinh viên tự chủ hoàn toàn, Trước kia, học sinh cấp ba đều ỷ lại vào những lời nhắc nhở, kiểm tra đốc xúc của các thầy cô, còn sinh viên lớn học phải dựa vào sự tự giác của chính mình. Cho dù không đi học cũng không có ai quản, vì thế những người năng lực tự chủ kém rất dễ bị sa đọa, mà lại còn là kiểu rơi xuống cái hố mà mãi không bò lên được. Ngoài ra, sinh viên lớn học còn phải biết cách tự phát hiện ra cơ hội, chủ động nắm lấy, dũng cảm bước ngược dòng nước đang chảy siết, chứ không phải ngồi yên chờ phép màu tới.
Không tiến chính là lùi! Bị động là tự nhốt mình lại!
Những gì Chi Đạo học được ở nơi này thật sự rất bổ ích, hơn nữa còn có Minh Bạch kinh nghiệm phong phú sát cánh bên cạnh, hứng thú học tập của cô chỉ có tăng không giảm, Hai người bọn họ có thể nhốt mình trong thư viện bốn, năm tiếng mà không nói lời nào, nhưng cũng không hề cảm thấy xấu hổ buồn bực. Bởi vì, hai người họ đều mong muốn trở thành phiên bản hoàn mỹ nhất trong mắt đối phương, cho nên đều nỗ lực cố gắng, không dám lơi là.
Sông nước tuy rằng ở các nơi khác nhau, nhưng đều không hẹn mà cùng chảy về phía biển. Dòng nước im lặng băng qua cánh đồng, nhìn như không để lại dấu vết gì, những cánh đồng có thể trở nên màu mỡ, vụ mùa bội thu đều nhờ dòng sông vô danh.
Cả Chi Đạo và Minh Bạch đều biết rõ, nói nhiều hay nói ít không liên quan gì đến tình yêu mà họ dành cho nhau.
Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy cho đến ngày mùng 9 tháng 11, ngày Nhà giáo.
Chi Đạo thương lượng với Minh Bạch, hai người quyết định cùng quay về thăm trường cũ.
Đi nhìn lại quá khứ của hai người.

Bình luận

Để lại bình luận