Chương 178

Sáng sớm, bức màn màu xám bị kéo ra một nửa, ánh mặt trời sáng chói nhảy nhót vui vẻ tiến vào.
Chi Đạo nửa tỉnh nửa mê, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ nhung bằng tơ tằm màu đen, mỏng đến trong suốt, chỉ che được đến nửa mông, quần lót màu đen chiết xạ lại ánh sáng xanh lam. Hai chân khép chặt, chỉ để lộ một góc quần lót đen, làn da vốn đã trắng nay lại càng sáng. Tóc dài tán loạn sau lưng, vạt áo trên vai trái chảy xuống, tư thái phong tình quyến rũ, tư thế nằm nghiêng khiến bộ ngực càng có vẻ to tròn căng mọng. Hai chân nhỏ dài cân xứng, chân trái uốn gối nhẹ nhàng đặt trên đùi phải.
Động tác này trực tiếp biến bức tranh mỹ nhân xinh đẹp thành mỹ nhân quyến rũ, lộn xộn lại tràn đầy dã tính.
Lúc Minh Bạch vào phòng, trên tay còn cầm theo cốc nước ấm, anh đã đứng bất động ở cửa hơn mười phút, chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ. Đến khi nước ấm biến thành lạnh, anh mới uống một ngụm.
Chỉ tiếc, chút nước lạnh này chẳng thể dập tắt xao động vừa xuất hiện trong cơ thể.
Minh Bạch lắc lắc vai Chi Đạo, cô ngủ rất sâu, không có phản ứng.
Minh Bạch đi đến đuôi giường, chậm rãi ngồi bên chân thiếu nữ. Tay phải sờ từ đầu gối cong cong đến mắt cá chân cô, khối thịt mềm mại nhất trên cẳng chân thậm chí còn nhỏ hơn bàn tay anh. Minh Bạch yêu thích, liên tục vuốt ve không buông tay. Bàn tay nam giới to lớn, trắng nõn hệt như phần thịt mềm mại dưới tay.
Sờ soạng thật lâu, lực tay không tự giác mà tăng thêm.
Kì thi sắp đến gần, Chi Đạo cần phải bảo trì tinh lực và cũng phải hết sức tập trung ôn tập, cho nên gần đây cô không cho anh chạm vào. Mỹ nhân gần ngay trước mắt, thiếu niên trai tráng tràn đầy năng lượng dục vọng lại trải qua một tuần ăn chay không được làm. Xao động khiến anh mất ngủ, ngọn lửa không thể dập tắt bị nghẹn lại trong cơ thể khiến tinh thần Minh Bạch càng khó chịu, đi học cũng mất tập trung.
Giờ phút này, Chi Đạo quá mê hoặc.
Minh Bạch thầm nhủ: Đều là do cô sai.
Thiếu niên nhanh nhẹn cởi lớp quần dài bên ngoài, ngồi lên trên giường, đặt hai cẳng chân của Chi Đạo lên đùi mình. Chân trái anh gập lại, đùi phải uốn gối, người hơi nghiêng về bên phải, tay chống trên giường, nâng eo hông lên, thỉnh thoảng lại dùng hạ thể đâm cẳng chân Chi Đạo, dương vật đã ngẩng đầu lại bị quần đùi bó chặt.
Vẫn không thỏa mãn. Động tác của thiếu niên càng ngày càng gấp, cắn môi, Minh Bạch quyết tâm ép hai cẳng chân của Chi Đạo lên, dùng hai tay cố định, anh nằm sau lưng ôm lấy cả người cô, hai người tạo thành tư thế úp thìa (1), không ngừng đâm vào mông cô.
Lưng Chi Đạo bị Minh Bạch ôm lấy, dán sát vào trước ngực anh.
Bản năng tình dục đang khống chế cơ thể Minh Bạch, khiến anh càng to gan tiến thêm một bước, lại muốn tiến thêm một bước.
Minh Bạch dùng tay phải nâng một chân của Chi Đạo lên, ngón tay móc lấy mép quần lót của cô, đang chuẩn bị thử cởi nó ra. Thì…
Một bàn tay bắt được cổ tay của anh.
“Minh Bạch.”
Chi Đạo sửa sang lại áo ngủ, ngồi bên mép giường, bắt chéo chân, áo ngủ màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn của cô. Đây là lần thứ năm Minh Bạch bị cô bắt được.
Vì để tránh cho anh tái phạm một lần nữa, lần này Chi Đạo quyết tâm bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, kiêu ngạo: “Lúc trước em đã nói với anh như thế nào?’
Hai chân Minh Bạch giao nhau, ngồi dưới đất, cúi đầu nhận tội: “Không được phép làm em phân tâm.”
Chi Đạo hất chân phải lên: “Vậy anh vừa mới làm gì đấy?”
Ánh mắt thiếu niên cực kỳ đáng thương nhìn cô, như muốn dùng tình cảm để cảm hóa sự lạnh lùng của cô.
“Anh sai rồi.”
Chi Đạo không tỏ ý kiến gì, chân phải ấn lên đùi anh: “Sau đó thì sao?”
Anh nắm lấy cổ chân cô.
“Đều là anh sai.”
Thiếu niên ghé sát người lại, thành kính hôn lên đầu gối cô, giọng điệu tràn ngập sự hối lỗi.
“Là do năng lực tự chủ của anh kém.”
Sau đó, dùng đôi mắt trong vắt thấu triệt, vẻ mặt nghiêm túc để đối diện với cô: “Em phạt anh đi.”
Có thể nói Minh Bạch diễn rất thật, vẻ mặt mất mát nhận sai, còn Chi Đạo lại không có kỹ năng diễn xuất tốt như thế, vẻ mặt tức giận của cô trông rất giả. Thiếu niên nhìn phát là nhận ra, anh cẩn thận lấy lòng, lại dụ dỗ cô. Chi Đạo rũ mắt, lại nhìn đến đồ vật trong đũng quần anh, trông nó có vẻ rất hưng phấn, lúc này đã bành trướng đến rốn rồi.
“Phạt như thế nào?”
Hai chân Minh Bạch duỗi thẳng, uốn gối nửa nằm trên mặt đất. Quần đùi rộng thùng thình, bên trong đó chứa một cây xúc xích nhạt màu, nhìn qua thì cảm thấy nó khá dịu dàng xinh đẹp hơn vật của những người đàn ông khác. Nhưng khi nó được thả ra khỏi quần lót, phóng thích khỏi lồng giam thì ta mới được nhìn thấy hình dạng thật sự của con quái vật. Con quái vật to lớn đứng hiên ngang sừng sững nhanh chóng khiến người nhìn không thể rời mắt. Nó khẽ giật giật thân mình chào hỏi, vô cùng lịch sự.
Nhưng Chi Đạo biết thứ hung khí này đã từng làm cô chết đi sống lại vô số lần.
Minh Bạch nắm lấy chân cô, đạp lên giữa háng mình. Lòng bàn chân bị anh lôi kéo, di chuyển từ đầu tới đuôi cây gậy.
Thiếu niên cố giữ giọng điệu như bình thường, làm ra vẻ: “Em chỉ việc dùng sức dẫm nó.”
“Chờ nó bẹp dí, hỏng rồi, không bắn được nữa.”
Đôi mắt Minh Bạch híp lại, bày ra vẻ mặt nhu nhược: “Nó sẽ không bao giờ có thể quấy rầy em học tập nữa.”
Trên mặt đất, chàng thiếu niên ngụy trang dục vọng của mình bằng dáng vẻ nhu nhược đáng thương. Tuy Chi Đạo biết rõ nhưng trong lòng lại không thể bình ổn, cũng không thể làm như không bị anh tác động. Nhìn em gái Minh nằm khiêu gợi như vậy, Chi Đạo thậm chí còn nghĩ ra nhiều biện pháp dày vò lợi hại hơn.
Những biện pháp không thể lộ ra ngoài ánh sáng, những biện pháp khiến anh kinh hãi thất thố.
Chi Đạo di chuyển chân, bắt đầu chơi đùa với Minh Bạch: “Anh xác định?”
Thiếu niên nhắm mắt, cảm thụ lực độ và nhiệt độ cơ thể của cô. Đến lòng bàn chân của thiếu nữ cũng mềm mại kiều nộn, dẫm đạp không quy luật khiến Minh Bạch khó nhịn, phát ra vào tiếng hừ nhẹ nam tính. Bàn tay nắm lấy cổ chân cô cũng trở nên căng thẳng, eo không tự chủ được mà nâng lên, đẩy đẩy, mông nâng lên cao để dương vật của anh càng tiếp xúc gần với cô, hoàn toàn bị cô chà đạp.
“Chị ơi…” Minh Bạch đã chẳng thể giữ giọng nói bình tĩnh, đói khát che mờ lý trí.
Trái tim Chi Đạo run lên, chân càng dùng sức.
Gương mặt này, thiệt tình, ai bảo anh lớn lên quá mức tuấn tú như vậy. Bình thường đã hấp dẫn, khi thiếu niên chìm trong dục vọng Chi Đạo càng chẳng thể rời mắt khỏi gương mặt đó đó, chỉ muốn nhìn ngắm thật cẩn thận. Vẻ mặt mềm mại, cơ thể gợi tình, làn da trắng nõn. Loại ưu thế trời sinh này luôn khiến người khác nảy sinh ấn tượng tốt với anh. Chi Đạo từ trên cao nhìn xuống, nhìn thiếu niên hèn mọn cầu hoan dưới chân mình, tâm tư trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Tất cả mọi người đều cho rằng Minh Bạch là thanh niên nghiêm túc, bất kể làm chuyện gì cũng đều quyết đoán đúng mực. Chơi bóng rổ, thi biện luận, kiểm tra, đối đáp, anh ở trên sân thi đấu tung hoành ngang dọc, khí thế thiếu niên bừng bừng, ngay thẳng không chịu cúi đầu, là chiến thần bách chiến bách thắng. Mọi người xung quanh đều cảm thấy Minh Bạch giống như cái nút áo trên cùng của anh, lúc nào cũng được đóng lại, đoan chính quy củ.
Lần trước anh lớn diện cho học viện đi tham dự phát biểu cho một hoạt động, dáng vẻ đứng trên bục diễn thuyết thần thánh trang nghiêm không thể xâm phạm. Ngay cả khi anh chuẩn bị xuống khán đài cũng được MC nhận xét là nhân vật lợi hại, rồng phượng trong loài người, khen anh là chính nhân quân tử, phong lưu hàm súc.
Chi Đạo ngồi dưới khán đài, nghe Minh Bạch đứng trên đài phát biểu, tư duy nhanh nhẹn, miệng lưỡi lưu loát sắc bén. Cảnh tượng khi đó khiến cô gặp ảo giác, cho rằng người như anh tuyệt đối sẽ không vướng bụi trần, dục vọng cách anh rất xa. Cô cảm thấy, người như anh hẳn là nên coi tình dục như một trò vô bổ, lạnh nhạt đối phó mới đúng.
Ai dám tin sau lưng, cậu thiếu niên này lại là một tên ‘sắc ma dâm đãng’ như vậy? Người sắc tình nằm trên sàn nhà, nắm lấy chân cô đặt lên đồ vật giữa háng anh, quyết không chịu buông ra, thậm chí còn thở dốc cầu xin cô thao mình lại chính là anh, ‘thiếu niên thần thánh không vướng bụi trần’?
Chi Đạo càng nhìn, cơ thể càng trống rỗng. Thiếu nữ lại đột nhiên phát hiện, Minh Bạch chính là bộ phận mà cô làm mất kia.
Khó trách lại cứ muốn cắm vào, lấp kín chỗ hổng trong cô.
Chi Đạo lại tiếp tục dẫm anh: “Chờ em thi xong.”
Minh Bạch thoải mái híp mắt, lại nghĩ đến giai đoạn này đúng là không nên quấy nhiễu cô, cũng không thể gây thêm phiền toái cho cô, vì thế đành kiềm chế ngọn lửa hừng hực trong cơ thể lại.
Buông chân cô ra, anh đứng lên.
“Em cố gắng ôn tập. Anh đi ra ngoài hầm canh cho em uống.”
Lại nói: “Anh đã học cách hầm mười mấy loại canh, đều là những loại canh dinh dưỡng, có lợi cho việc bổ não.”
Minh Bạch đi ra đến cửa lại quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng.
“Anh chờ em thi xong.”
Sau đó lớn khai sát giới.
Ngày tháng nói tới là tới.
Chi Đạo tham gia kì thi xong, vừa mới ra khỏi cổng trường, bỏ được chiếc cặp sách ra, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thiếu niên đã cầm lấy tay cô, bỏ vào lòng bàn tay mình.
Nở nụ cười tươi tắn giống như mới vừa trúng số: “Thế nào rồi?”
“Những câu hình trong đề thi hầu như đều rơi vào những dạng anh đã ôn tập cho em.” May mắn tới bất ngờ khiến Chi Đạo mừng rỡ, cười không khép được miệng: “Hơn nữa, những dạng đó em đều đã luyện tập thật nhiều lần.”
“Thật hả?!” Minh Bạch cũng mừng rỡ, bế cô lên, còn suýt chút nữa xoay quanh: “Chi Đạo của anh thật lợi hại.”
Chi Đạo chùi hết nước mắt lên quần áo anh: “Cảm ơn anh.” Thiếu nữ vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
“Thật may vì có anh giúp em.”
Minh Bạch xoa xoa đầu cô: “Giữa hai chúng ta, không cần phải nói cảm ơn.”
“Về nhà thôi.”
“Không phải em nói muốn ăn bên ngoài sao?”
Chi Đạo lắc đầu, nhón chân hôn lên môi anh: “Em chỉ muốn ăn món anh làm.”
Ban đêm, hai người mỹ mãn vuốt cái bụng no căng. Minh Bạch để Chi Đạo đi nghỉ ngơi, bát đũa thức ăn còn lại anh sẽ thu dọn. Chi Đạo nói không lại thiếu niên, đành phải về phòng.
Chi Đạo vừa mới kết thúc một kỳ thi căng thẳng, còn cần điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi hợp lý, nhưng Minh Bạch sợ bản thân không áp chế được ngọn lửa trong người, cho nên đêm nay anh chuẩn bị ngủ trên ghế sô pha. Thu dọn bàn ăn với phòng bếp xong, Minh Bạch đi tắm rửa. Tắm xong, nửa người trên của thiếu niên trần trụi, phía dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi màu xám nhạt, tóc vẫn còn ướt, khăn lông khoác trên vai.
Ánh đèn mơn trớn trên cơ thể cân xứng của Minh Bạch, vẻ thanh xuân thiếu niên đã rút đi, chỉ còn lại sự nam tính thành thục lắng đọng lại.
“Có thể mang giúp em một cốc nước vào đây không?”
Chi Đạo ở trong phòng ngủ, gọi vọng ra nhờ anh.
Minh Bạch đi vào phòng bếp: “Nóng hay là ấm?”
“Ấm.”
Chi Đạo ngồi trên giường, bàn tay giấu sau người. Nghe tiếng Minh Bạch đẩy cửa vào, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn qua, tùy ý tiếp nhận cốc nước trong tay anh.
Chi Đạo uống hết nước, trả lại cốc cho anh.
“Tại sao không vào ngủ?”
Minh Bạch nói: “Anh sợ anh sẽ làm phiền em, đêm nay em cứ ngủ thật ngon nhé.”
Chi Đạo nhất thời trầm mặc, cúi đầu, đôi tay giấu sau người, không thấy rõ biểu tình.
“Vậy anh đi nhé?” Minh Bạch cẩn thận hỏi cô.
Thấy Chi Đạo không giữ mình lại, Minh Bạch không bực cũng không buồn, anh biết hai người đều phải hiểu và cảm thông cho những nỗi khó xử của đối phương, không thể quá mức ích kỷ, cưỡng ép nhau. Vì thế, Minh Bạch chuẩn bị xoay người ra ngoài.
Chân còn chưa bước nổi một bước.
Một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng túm lấy lưng quần của anh. Minh Bạch cúi đầu thấy, thấy nốt ruồi son bên cạnh mép quần lót lộ ra.
Chi Đạo giương mắt, từ phía dưới nhìn lên thiếu niên cao ngất: “Không phải anh bảo em phạt anh sao?”
“Hiện tại?” Minh Bạch không ngờ tới.
Chi Đạo nhìn chiếc quần đùi màu xám rộng thùng thình trên người thiếu niên, hình dạng dương vật rõ ràng đập ngay vào mắt, yết hầu lập tức thấy hơi khô. Chẳng cần đợi câu trả lời của Minh Bạch, ngón tay Chi Đạo đã luồn qua ống quần rộng rãi, sờ đến giữa háng thiếu niên. Rõ ràng hình dáng trước mắt chỉ to như quả trứng, sao sờ vào lại biến thành cây gậy dài.
“Như thế nào? Không muốn?”
Chi Đạo nhìn thấy hầu kết Minh Bạch lên xuống, nụ cười càng tươi hơn.
Đầu ngón tay nhéo nhéo quy đầu đang dần phình to hơn.
“Đừng sợ.”
Chi Đạo nâng đùi phải lên, mu bàn chân di chuyển trên dưới, vuốt ve đùi anh, đôi tay chống trên giường.
Mỉm cười tự nhiên: “Em sẽ không chơi hỏng tiểu Minh Bạch đâu.”
Cơ thể Minh Bạch tức khắc căng cứng, tất cả tế bào đều đang đợi lệnh, vật giữa háng càng gắng sức ngóc đầu dậy.
Thiếu niên lơ đãng nghiêng đầu, loáng thoáng trông thấy cái gì đó
Ánh mắt Minh Bạch đột nhiên cứng đờ.
Mình bị hoa mắt rồi?
Nếu không sao mình lại nhìn thấy phía sau Chi Đạo có một sợi dây thừng màu đỏ chứ?
__________________________________
(1): Tư thế úp thìa: là một tư thế tình dục và kỹ thuật âu yếm. Tên gọi bắt nguồn từ cách hai cái thìa (muỗng) có thể được đặt cạnh nhau, với các khung múc của thìa được căn chỉnh song song sát nhau. Tư thế úp thìa là một trong hai hình thức thâm nhập tình dục từ phía sau, tư thế còn lại là tư thế kiểu chó. Tư thế quan hệ tình dục úp thìa được gọi là một trong 4 tư thế quan hệ “cơ bản”.

Bình luận

Để lại bình luận