Chương 179

“Chính miệng anh bảo em phạt anh.”
Chân Chi Đạo vẫn đặt ở giữa háng, trêu chọc bộ phận nam tính của Minh Bạch. Chân trần đạp lên khe mũ, nhẹ nhàng đá một phát.
Thiếu niên rũ mắt, che giấu mọi dao động trong ánh mắt, cơ bắp trên người căng cứng, đường cong lưu loát.
Chi Đạo không phải thiếu nữ lúc trước, hữu tâm vô lực (1), có gan tưởng tượng mà không có gan làm. Chi Đạo của bây giờ đã trải qua đủ chuyện, lá gan cũng lớn hơn, dám trực tiếp tiến công. Thiếu nữ phong tư yểu điệu, vạt áo lơ đãng chảy xuống một bên, dáng người quyến rũ lập lờ ẩn hiện, hai bầu ngực lúc lắc lúc lắc trêu chọc ánh mắt người đối diện.
Cô nhướng mày: “Anh trai, làm không?”
Chân ngọc chạm vào điểm mẫn cảm, giọng nói quyền rũ khiêu khích, dương vật của thiếu niên đang chảy nước, bán đứng tâm trạng xao động đằng sau vẻ ngoài đáng thương bình tĩnh của chủ nhân. Vạt quần lót ướt một mảng nhỏ, sau đó vệt sẫm màu cang lan càng rộng.
Ba năm sau, người chiếm thế thượng phong chính là Chi Đạo.
Trăng soi bóng trên dòng sông tĩnh lặng, gió đêm mát rượi thổi cong những ngọn cỏ. Ánh sáng vàng ấm áp vẫn dịu dàng chiếu lên hai bóng người lắc lư trên bức màn bằng lụa sa. Bức màn bị gió thổi khẽ bay bay, vài âm thanh mờ ám thoát ra khỏi căn phòng nóng bỏng, truyền ra ngoài.
Một căn phòng ngủ chỉ hai mươi mét vuông, một chiếc giường, một cái bàn, một chiếc ghế gỗ nhỏ, trên sàn nhà la liệt từng món quần áo bị ném xuống, loạn thành một chồng, không thể phân rõ đâu là quần áo của nam, đâu là quần áo của nữ. Ánh sáng trên đầu giường lập lòe như muốn nói lại thôi, cuối cùng cam chịu làm tròn bổn phận toả sáng của mình. Hai bóng người thoáng động, càng đánh càng loạn. Một lát sau, tiếng bạch bạch nhóp nhép càng nhanh hơn, tiếng thở dốc nam tính như đang kiềm chế. Ánh sáng nhu hòa trên tường chậm rãi bị dáng người nhỏ bé che khuất, bóng dáng thiếu nữ ngồi trên, tóc dài rũ đến vai.
Dây thừng tròng lên hai cột giường sơn trắng khắc hoa, hai bên được thắt nút thòng lọng thật chặt. Sợi dây thừng thon dài đỏ tươi buộc trên cổ tay thiếu niên, khiến làn da trắng như ngọc càng nổi bật hút mắt hơn nữa. Hai tay bị trói chặt, giơ lên cao, đôi tay bất lực cựa quậy trong gông xiềng.
Móng tay tròn trịa mượt mà, đầu ngón tay hơi cong một biên độ nhỏ. Tổng thể chỉ có 2 chữ: xinh đẹp.
Má phải hứng ánh sáng nhu hòa, trắng nõn tinh tế, má trái hoàn toàn bình giấu trong bóng đêm, bí ẩn mê hoặc. Đôi môi no đủ mím chặt lại, rũ mắt, hàng mi dài dày che giấu ánh sáng trong tròng mắt, dáng vẻ nhu nhược đáng thương. Gương mặt thiếu niên sở hữu các đường cong sắc nét, lại đang giả vờ bình tĩnh yếu đuối, ngoan ngoãn cúi thấp cằm, có một loại mỹ cảm u buồn xen lẫn với chút sắc bén.
Chi Đạo tuỳ tiện niết gương mặt anh.
Hỏi thiếu niên: “Rất đau sao?”
Minh Bạch vẫn duy trì trầm mặc không nói, rũ mắt cúi đầu.
Thì ra bản tính thích tranh đoạt quyền khống chế với đàn ông vẫn luôn ẩn sâu trong linh hồn cô. Chi Đạo nghiêm túc đánh giá thiếu niên, giờ phút này anh giống như vương tôn quý tộc xuống dốc hết thời phải chịu hình phạt, chật vật bị cô bắt được, trở thành tù nhân mảnh mai của cô.
Chỉ là thiếu niên rũ mi không nói khiến Chi Đạo có ảo giác: Chỉ cần anh khẽ nâng mắt là có thể nghiền nát cô.
Chi Đạo nhéo cằm thiếu niên, nâng gương mặt anh cao lên. Minh Bạch bị động ngẩng đầu, nhận lấy nụ hôn của cô.
Hai cánh môi chỉ chạm nhẹ một cái chớp mắt, cô nói: “Nhắm mắt lại.”
Đầu lưỡi mềm mại xâm lấn khoang miệng của anh, Minh Bạch theo thói quen định nhắm mắt lại.
Ngón tay nữ giới chậm rãi đặt một tấm vải đen lên hai mắt anh, nhẹ nhàng thắt một nút sau gáy.
Hô hấp thiếu niên càng lúc càng rối loạn, tay phải theo bản năng giật giật.
Miếng vải đen che khuất hai mắt biến khí chất của thiếu niên vốn từ thanh tuấn xa cách lại thành yếu đuối nhu nhược, bí ẩn khiến người ta miên man suy nghĩ.
“Đừng sợ.” Chi Đạo dán môi lên vành tai anh: “Trước đây anh cũng làm như vậy với em, lúc đó em cũng hoảng.”
Lúc đó thiếu niên yêu cô đến như thế, yêu đến mức hủy hoại tam quan.
Minh Bạch đột nhiên thấy yết hầu khô khốc, giọng nói nhẹ đến mức khiến người ta không khỏi hoài nghi.
“Ừ.”
Chi Đạo vươn tay, sờ từ cổ đến xương quai xanh của anh.
Áo sơ mi màu đen trên người Minh Bạch đã được cởi hai cúc, một mảnh thịt lấp ló, không nhiều lắm nhưng đủ để khiến người nhìn liên tưởng mênh mang. Vạt áo dài rủ xuống che khuất một nửa đùi, mắt cá chân yếu ớt lộ ra.
Chẳng qua chỉ là sắc ma giấu đầu lòi đuôi.
Đen trắng là hai màu sắc có độ tương phản mãnh liệt nhất. Minh Bạch sở hữu vẻ bề ngoài lạnh lùng thánh khiết giống như bông hoa sen trên núi cao. Nhưng con người chính là những sinh vật kì lạ và thích chinh phục, càng là thứ thánh khiết không thể khinh nhờn họ lại càng muốn vấy bẩn. Ai mà chẳng muốn nhìn thấy, chẳng muốn làm người kéo vị thần cao ngạo của mình xuống khỏi thần đàn chứ? Chi Đạo muốn nhìn thấy Minh Bạch không thể tự khống chế mà động dục.
Ngồi bên hông bạn trai, thưởng thức làn da trắng nõn của anh, nhìn miếng vải màu đen đang che mắt anh. Màu trắng thuần tịnh, màu đen bí ẩn, tương phản lại hòa hợp đến bất ngờ. Vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh hài hòa, anh như thần thánh ngồi trên đám mây từ bi nhìn xuống.
Vậy con người dâm đãng của anh đang ở nơi nào?
Chi Đạo kéo quần áo của thiếu niên ra, nhìn trước ngực anh toàn là dấu vết đỏ do cô mút ra lúc trước, cảm giác đắc ý vui vẻ trào dâng.
Ánh mắt của Chi Đạo tập trung vào hai điểm màu đỏ, cô không biết hai cái này là do cô kích thích cho chúng đứng lên hay do thiếu niên tự khiến chúng nó đứng lên.
Chi Đạo chỉ vừa chạm tay vào, eo Minh Bạch đột nhiên run rẩy, thân thể co rụt vào trong
Anh đè thấp giọng: “Chị ơi… Nơi đó… Thật sự sưng lên rồi.”
Đầu vú cũng là một trong những điểm mẫn cảm của đàn ông. Minh Bạch cũng vậy, hai điểm nhỏ bị cô chăm sóc một thời gian dài, bây giờ vừa chạm vào liền đau, cảm giác tê dại, thân thể liền nổi lên khoái cảm, nhân cách khổ dâm trong anh lại ngứa ngáy. Một kẻ muốn trốn tránh, một kẻ lại muốn đón nhận.
Giãy giụa khiến cổ tay Minh Bạch bị cọ xát, vệt hồng không bình thường chạy vòng quanh cổ tay.
Chi Đạo nắm lấy cằm anh, giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên: “Là chính anh bảo em phạt anh.”
Thời còn là thiếu nữ, Chi Đạo đã sớm cảm thấy Minh Bạch nên bị buộc chặt lại như thế này mới không lãng phí dung mạo tuấn tú và làn da trắng nõn của anh. Hiện tại mong ước đã được thực thi, hưng phấn quá độ khiến cô mất đi sự đúng mực.
Ngón tay lại nhẹ nhàng nhấn một cái.
Hai điểm đỏ mẫn cảm càng bị đè lại, thiếu niên run rẩy, đầu gối cong lên, eo hơi lui về phía sau, còn chưa nói gì, đã bị động tác kế tiếp của Chi Đạo kích thích, phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Chi Đạo cởi bỏ tầng vải vướng víu cuối cùng, vạch quần lót ra để lộ dương vật đã sớm dựng đứng. Thiếu nữ hơi dịch mông về phía sau, hai cánh môi dưới hạ thể bị con quái vật của thiếu niên chen vào, cửa động mở ra, gắt gao dính chặt lấy dương vật của Minh Bạch.
Chi Đạo ghé đầu lên sườn cổ thiếu niên, bàn tay che miệng anh lại.
Lỗ tai của thiếu niên bị cô cắn hồng: “Anh thật biết cách rên rỉ.”
Thị giác bị cưỡng ép đóng lại khiến xúc giác càng mẫn cảm phóng lớn hơn. Da thịt hai người dán chặt một chỗ khiến mọi lý trí và bình tĩnh của Minh Bạch căng thành một đường, không biết khi nào sẽ vặn vẹo.
Năm ngón tay của anh nắm chặt lại, có lẽ đã bắt đầu vặn vẹo.
Bóng ma che khuất đôi mắt, cổ họng cất lên giọng điệu mềm mại, dường như không hề có ý định đấu tranh, yếu đuối mặc người xâu xé.
“Chị ơi…”
Chi Đạo không hề cảnh giác, nắm lấy hai cổ tay của anh, bắt đầu cưỡng gian.
Hai chú thỏ ngây thơ bây giờ đã trưởng thành, Chi Đạo nắm lấy chúng, chủ động đút cho thiếu niên ăn, nhìn anh giống như trẻ con, ra sức mút lấy nơi mềm mại của mình, hưởng thụ vẻ mặt chung tình lại hạ lưu của Minh Bạch.
Cơ thể của Minh Bạch còn đẹp hơn trước, các múi cơ bắp xếp thành hai hàng ngay ngắn trật tự, phía dưới là cái rốn tròn tròn nho nhỏ, đi xuống là lông tơ trong suốt, xuống chút nữa… Chi Đạo cảm thấy lửa trong cơ thể càng lúc càng lớn.
Cả người cô dán chặt lên người anh không chút khe hở, đến cả không khí cũng không thể chen lọt vào giữa hai người họ. Thiếu nữ nhẹ nhàng động eo, cô nghe thấy âm thanh hừ nhẹ trong cổ họng thiếu niên.
Giống như mèo con được gãi cằm.
“Anh nói xem, tại sao lúc ấy anh lại nghĩ đến chuyện khóa em ở trên giường?”
Mồ hôi mỏng toát ra trên trán Minh Bạch: “Lúc ấy là anh quá đáng.”
Âm đế đè lên quy đầu cọ xát: “Vậy hiện tại thì sao?”
Giọng của Minh Bạch đã không thể duy trì sự bình tĩnh bình thường, nhưng anh không muốn Chi Đạo phát hiện: “Nếu em thích… Người khác. Anh thật sự sẽ chúc phúc cho em.”
“Thật vậy chăng?”
“…Ừ.”
Chi Đạo nắm lấy con quái vật, từ từ cử động thân thể, đưa nó tới cửa huyệt, nhưng cô không để anh đi vào.
“Nếu là người khác, biết anh yêu không được lại muốn cầm tù, thì đã sớm chạy rồi.”
Chi Đạo hạ eo, cửa huyệt mềm mại hơi nuốt vào lại nhả ra ngay lập tức. Mỗi một lần, Chi Đạo chỉ để con quái vật tiến vào khoảng một phần ba đầu là cô liền rút ra, không cho anh đi vào.
“Ngẫm lại, lòng em đúng là rộng lớn.”
Phía dưới Minh Bạch càng ngày càng cứng, nắm tay càng ngày càng gấp.
Lần này, con quái vật đã chui vào được nửa cái đầu, cô lại lấy ra, nhìn thiếu niên cười hỏi:
“Tại sao không nói?”
Chi Đạo mặc kệ anh có đáp lời hay không, lại tiếp tục trò chơi của mình.
Lần này, nửa cái đầu lại đi vào, lúc cô cúi đầu, chuẩn bị rút ra.
“Thôi. Anh không muốn nói em cũng không miễn…”
“Chị ơi…” Minh Bạch cắt ngang lời cô, âm giọng trầm thấp, chăn trên giường đã bị anh kéo đến xộc xệch.
Xin tha.
“Chị ơi, đi vào.”
“Đi vào?” Chi Đạo vươn tay, ngăn chặn cái bụng đang không yên phận nhướng lên của Minh Bạch: “Anh bảo em vào chỗ nào?”
Minh Bạch bị ma sát đến nóng cả người, sau lưng đổ mồ hôi: “Để nó đi vào.”
Chi Đạo cực kỳ mê đắm vẻ mặt này của thiếu niên: hai mắt bị che lại, vẻ ngoài lãnh đạm, nhìn như vô dục vô cầu, lại vì cô mà nổi lên khát vọng. Gương mặt gầy guộc vốn lạnh như băng lại để lộ ra vẻ ham muốn, cầu xin.
Hô hấp thô nặng, mồ hôi mỏng trượt xuống, hai lỗ tai ửng hồng, đôi tay bị cột trên cao dần dần nắm chặt. Dáng vẻ đau khổ khát khao khi bị tình dục dày vò.
“Vào như thế nào? Em không biết.” Chi Đạo nắm chặt con quái vật.
“Bỏ nó vào đi.”
Giọng thiếu niên khàn khàn trầm thấp, ngữ khí khẩn cầu xen lẫn chút uy hiếp.
“Chị.”
Eo bụng căng thẳng, Minh Bạch cố gắng hạ giọng, mềm mại nhất có thể: “Cầu xin chị.”
Chi Đạo chỉ cảm thấy trái tim bị anh cắn một ngụm thật to, tư duy nhất thời trì độn.
Đột nhiên Minh Bạch kêu tê một tiếng.
Cô vội nhìn lại.
Anh nói: “Tay của em đau quá.”
Chi Đạo theo bản năng nhìn lại hai tay của anh, bàn tay bị trói chặt treo trên cao, trên cổ tay đã hiện ra một vòng màu hồng, thậm chí còn sung huyết đỏ lên. Đúng là có hơi thảm không nỡ nhìn.
“Xin lỗi.”
Chi Đạo vội đứng dậy, đi đến bên tay anh, nhưng vẫn cảnh giác nói: “Sau khi cởi trói, anh không được phép đụng vào em.”
Minh Bạch chỉ trầm mặc một lát.
“Ừ.”
Lần thứ ba, tiếng “Ừ” này đã biến điệu.
Chi Đạo lại không cởi trói ngay. Ai chẳng biết trên phương diện tình dục này Minh Bạch kỳ thật chính là một tên bá vương tàn ác, Chi Đạo nghĩ, cô đối xử với anh như vậy, sau khi cởi trói cho anh, nói không chừng cô sẽ phải chịu một trận “Trả thù” còn tàn ác hơn, cho nên mới cô vẫn đang do dự.
“Anh bảo đảm?” Chi Đạo nắm chặt đầu dây bên phải.
Minh Bạch nói: “Tay của em đã đau đến không còn cảm giác.”
Thiếu nữ quan sát kỹ vẻ mặt của thiếu niên, thì ra anh là vì đau đớn nên mới bày ra vẻ mặt thống khổ như vậy. Đã đến thế này, Chi Đạo sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không hỏi nhiều, vội vàng cởi trói cho anh.
Dây thừng đỏ bị vứt xuống sàn nhà, Minh Bạch thật sự không nhào lên, chỉ cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt, im lặng xoa đôi tay, có vẻ đáng thương.
Vừa rồi Chi Đạo thực sự lo lắng, thấy anh không sao mới thở phào một: “Xin lỗi, em không nên mua dây thừng.”
“Không có việc gì.” Cảm xúc của thiếu niên vẫn như bình thản như cũ.
Chuyện đột nhiên phát sinh khiến Chi Đạo không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Tiếp tục khiêu khích khẳng định không được. Lại nhìn Minh Bạch thật sự không có động tác gì đáng ngờ, cô vừa hoài nghi vừa căng thẳng.
Cô “Chơi” anh như vậy, anh thật sự không phản kích? Hay là…
Đại não vừa thả lỏng lại bắt đầu suy nghĩ miên man như đi vào cõi thần tiên. Một đồ vật gì đó rơi xuống mặt đất vô tình đánh thức cô.
Chi Đạo theo bản năng nửa quỳ ở mép giường, đôi tay chống phía trước, nghiêm túc tìm kiếm thứ vừa rơi xuống.
Sau khi cô nhìn rõ đó là chùm chìa khóa, theo bản năng vươn tay ra định nhặt.
Chàng thiếu niên phía sau nào có dễ dàng buông tha như vậy. Chi Đạo không kịp phòng bị, eo đột nhiên bị bóp lại, Minh Bạch dùng sức đưa người anh em của mình vào từ phía sau.
Dương vật không thể tiến vào hoàn toàn bởi vì hang động quá chật chội. Anh nhéo cánh mông đẫy thịt của thiếu nữ, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng bảo cô thả lỏng. Chi Đạo nghe lời, tận lực mở rộng hai chân, Minh Bạch cắm nông mấy chục cái, thấy dòng nước đã chảy ra ướt đẫm, liền dùng sức đưa cả người anh em vào. Chờ Chi Đạo cúi đầu theo bản năng vuốt bụng, nghi ngờ tại sao trong cơ thể như lại nhiên nhiều thêm một bộ phận thì toàn bộ con quái vật đã tiến vào rồi.
Hai mắt thiếu nữ lập tức trừng lớn, đồng tử thu nhỏ lại.
Cảm giác hưng phấn khi bị lấp đầy đến tận đỉnh khiến Chi Đạo phát khó mà kiềm chế tiếng rên rỉ. Đầu cô ngả lên trên giường, đôi tay túm lấy khăn trải giường, Minh Bạch phải ra vào một lúc cô mới phản ứng lại:
Tên khốn kiếp này luôn giả vờ yếu đuối, ý đồ làm suy yếu cảnh giác của cô, làm cô không kịp phản ứng. Lúc cô nảy sinh lòng thương hại với anh cũng chính là lúc cô đã nhảy vào cái bẫy mà anh đào sẵn.
Chi Đạo cắn chặt môi.
Tên khốn kiếp này.
_______________________
(1): Hữu tâm vô lực: có lòng nhưng không có sức

Bình luận

Để lại bình luận