Chương 180

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 180

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Minh Bạch nhẹ nhàng thắp lên ngọn lửa trong người Chi Đạo, mạnh mẽ ra ra vào vào, quyết tâm tàn phá âm đạo non nớt, dùng ma sát lâu dài đánh bại mọi phòng thủ của thiếu nữ.
“Không… Dừng… Đừng” Chi Đạo nói không thành lời, năm ngón tay nắm chặt khăn trải giường, vo nó thành một cục nhăn nhúm.
Sau khi Chi Đạo trúng chiêu mới nghĩ thông suốt, sở dĩ chìa khóa rơi trên mặt đất là do Minh Bạch cố ý ném xuống, nhân lúc cô theo bản năng ngó xuống giường nhìn thì khoá chặt lấy cô. Dù sao tư thế đi vào từ phía sau này cũng là tư thế yêu thích nhất của tên khốn kiếp này! Mà chiêu điệu hổ ly sơn (1) cũng là chiêu anh quen thuộc nhất!
(1): Điệu hổ ly sơn: (Nghĩa đen) Đưa hổ rời khỏi núi.
(Nghĩa bóng) Tìm cách đưa kẻ thù đi xa, hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi của họ, để họ không thể dựa vào sự thuận lợi đó nữa nhằm làm suy yếu hoặc giảm bớt mức nguy hại do họ gây ra.
Minh Bạch cố ý hạ giọng xuống, âm điệu mềm mại làm nũng chính là để cô hạ thấp cảnh giác, để cô áy náy, trước đó anh còn diễn vai một con chó trung thành, vẻ mặt ẩn nhẫn, mặc cô thưởng thức đùa bỡn. Chỉ cần nghĩ đến người Chi Đạo đang làm tình cùng là anh mà không phải người khác, Minh Bạch liền thấy vui vẻ.
Dục vọng cũng vì vậy mà bùng lên dữ dội, chẳng qua nó lấy thân thể làm vũ khí.
Dương đông kích tây (2), người thắng làm vua.
(2): Dương đông kích tây là một thành ngữ chỉ việc làm ra vẻ muốn đánh phía này nhưng thật ra nhằm đánh phía khác, để làm lạc hướng đối phó của đối phương.
Giọng nói và động tác của Minh Bạch đều giống nhau, trong nhu có cương: “Em cũng không nói không thể chơi xấu.”
Dương vật to lớn cứ ra ra vào vào, quấy động mọi điểm mẫn cảm của Chi Đạo, đâm sâu mài mòn lý trí của cô. Chi Đạo chỉ có thể nhả ra vài tiếng rên rỉ hừ hừ từ khẽ răng, âm điệu không tự giác mà cao lên, mềm mại xin tha.
Từng tiếng rên rỉ ngọt đến tận xương khiến Minh Bạch nghe đến mềm nhũn cả người.
Nghe cô cao thấp kêu la, anh cũng không biết là nên nhẹ một chút, hay là nên nặng thêm một chút. Ngừng một lúc, Minh Bạch nghĩ thông, cả hai cái anh đều muốn.
Vì thế, anh cũng cầu xin Chi Đạo.
“Em xem.” Thiếu niên lại giả vờ đáng thương lừa gạt lấy sự đồng tình của Chi Đạo. Tay phải vươn ra, đặt lên trên vai thiếu nữ, để Chi Đạo nhìn thấy rõ một vòng đỏ rực trên cổ tay trắng nõn.
“Chị không đau lòng sao?”
Vòng đỏ nổi bật trên làn da trắng, nhìn qua thật sự thấy ghê người. Chi Đạo vừa thấy áy náy lại vừa thấy sung sướng.
Trái tim mềm mại bao che anh: “Chính anh bảo em phạt anh.”
Minh Bạch trì độn gật gật đầu, dùng cái tay phải vẫn còn đang “bị thương” chạm lên khuôn ngực sưng đỏ và cả quả anh đào dựng đứng của mình, trên đó vẫn còn dấu răng của Chi Đạo.
Nhiều năm như vậy, Minh Bạch vẫn thích nỗi đau khảm vào da thịt: “Ừ, là anh tự nguyện.”
Bị cô khóa tay chân, làm hại anh chỉ có thể cầu cô cứu mạng.
Lại bởi vì thèm nhỏ dãi cô, mà người anh em dưới thân càng ngày càng cứng.
Ngón tay thiếu niên chạy dọc theo rãnh mương trên lưng Chi Đạo, từ trên xuống dưới, cố ý phả hơi thở ấm áp lên người cô, hỏi cô:
“Vậy em chơi có vui không?”
Cả người Chi Đạo run rẩy, cô đột nhiên có một dự cảm rất không tốt. Yết hầu khô khốc, huyệt động còn đang bị con quái vật của anh ra vào cũng theo đó mà co chặt lại.
Ánh đèn treo tường mông lung dừng trên chóp mũi cô: “Anh muốn, trói em?”
Minh Bạch nhả từng từ ra khỏi cổ họng: “Làm sao có thể?”
Tay phải của thiếu niên trượt từ trên vai cô xuống, bàn tay sờ từ rốn đến khu vực giữa hai chân, tách hai cánh môi ra, trực tiếp vê nắn âm đế của cô. Phản ứng sinh lý khiến cái mông của Chi Đạo đột nhiên có rụt lại. Minh Bạch vừa cắm vào rút ra, vừa xoa xoa chơi đùa với hạt đậu nhỏ không thể chịu nổi kích thích của Chi Đạo.
Chi Đạo biết lực độ và tốc độ chân chính của Minh Bạch không phải như thế này. Minh Bạch đang tính dùng nước ấm nấu cô (3), khiêu khích dục vọng của cô, khiến cô thống khổ, khó nhịn nổi hư không, cuối cùng phải khóc thút thít, xin khoan dung. Sau đó anh lại dùng cách thức của giống đực, không quan tâm đến cảm nhận của cô, cắm càng sâu càng mạnh.
(3): trích từ câu nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Minh Bạch lại nói: “Vừa mới kéo em, cắn em, trêu em, tra tấn em.”
Thiếu niên bắt lấy hai vú của Chi Đạo, dâm loạn.
Hạ thấp eo, cắn lên xương bướm của cô: “Nhẫn tâm làm em vừa đau vừa khó chịu.”
Chi Đạo cũng khó chịu, tiếng hít thở dồn dập phối với tiếng rên khe khẽ.
Sờ soạng một trận, Minh Bạch vặn cằm cô lên, ép cô ngẩng đầu, lạnh lùng cúi đầu, môi dán môi.
Anh nói: “Chị là người xấu.”
Chi Đạo ngậm lấy cánh môi của anh: “Anh mới là đứa trẻ hư.”
Không biết là từ “đứa trẻ” hay là từ “Hư” chạm trúng điểm mấu chốt trên dây thần kinh của anh, Minh Bạch siết chặt cằm cô thêm một chút, tách cánh môi cô ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc. Đó là một nụ hôn hoang dã hỗn loạn, hoàn toàn không giống cách hôn tế thủy trường lưu (4) trước kia.
(4): Tế thủy trường lưu là một thành ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ cho việc sử dụng tài sản một cách tiết kiệm, để không thiếu khi sử dụng. Nó cũng là phép ẩn dụ cho cách làm việc từng chút một, không bị gián đoạn sắp xếp cẩn thận và lên kế hoạch kỹ càng. Cũng đề cập đến tình yêu hoặc tình bạn lâu dài thích góp từng chút một thành dòng sông hay biển cả.
Nó càng giống như dã thú trên thảo nguyên, hoang dã mạnh mẽ đảo loạn tâm trí Chi Đạo, làm loạn lý trí của Chi Đạo, khiến thân thể cô cũng vì thế mà loạn đến mơ hồ.
Đến tận khi điểm mẫn cảm bị anh tìm được, thuần thục chọc vào vị trí đó, thọc vào vị trí có thể khiến Chi Đạo thét chói tai.
Cơ bắp trên cẳng chân Chi Đạo trong nháy mắt căng thẳng, đầu vùi vào giường, đôi tay nắm chặt tay, đủ loại tiếng nức nở ngâm nga phát ra.
Minh Bạch cứ đâm lại đâm, liên tục như mất trí, cánh tay ôm lấy cổ Chi Đạo, cố định cả người cô ấn xuống, rút ra một đoạn dài rồi lại cắm vào thật sâu. Đầu gối chen vào giữa bắp đùi của thiếu nữ, khiến nơi đó của cô luôn mở rộng, lại nắm chặt eo thon, cố định xương chậu, không cho cô chạy trốn, thân thể còn phải nương theo phương hướng của anh, ra sức nghênh đón.
Tất cả mọi động tác của Minh Bạch đều vì chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Bao gồm cả giọng nói xấu xa.
“Chị gái hư.”
Chi Đạo đã hơi tỉnh táo lại từ trong hỗn loạn, vươn tay ý đồ vặn tách các ngón tay của thiếu niên ra khỏi người mình, chạy trốn.
Minh Bạch đột nhiên va chạm như điên, động tác mạnh đến mức cắt đứt mọi ý tưởng phản kháng của Chi Đạo
Người con gái vừa rồi còn sinh long hoạt hổ (5), thoáng chốc đã không chịu nổi, cái trán vô lực tì trên giường, cánh môi run rẩy.
(5): Sinh long hoạt hổ: 生龙活虎 (Shēnglónghuóhǔ) Ý nghĩa: khỏe như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào。
Minh Bạch dịu dàng liếm mút vành tai của cô, giọng điệu ngọt ngào:
“Nên đến lượt em.”
Minh Bạch nghĩ, nên đến lượt anh sung sướng.
Tiếng thở dốc của Chi Đạo càng lúc càng nhanh càng gấp, tiếng khóc lại bị cô nén lại, không phát ra.
Tay trái của thiếu niên vận sức, ấn chặt Chi Đạo, khiến cả người cô lên trên bức tường màu trắng. Cánh tay phải gợi kéo đùi phải của cô cao lên, tìm đúng góc độ, gấp mà không loạn, thọc vào.
Thân thể của hai người dán sát vào nhau, cứ như đã hoà vào làm một. Thân hình cao lớn của thiếu niên, bọc lấy cơ thể lả lướt của thiếu nữ, giấu trong lòng ngực của mình, không muốn để người khác nhìn thấy cô.
Tay lướt qua eo thon và mông của cô, ngón tay qua lại vài lần. Lại đi bắt tay cô, năm ngón tay chen vào khe hở giữa năm ngón tay cô, mu bàn tay dát sát mu bàn tay, kéo chúng lên cao hơn đỉnh đầu, cố định trên tường, bên dưới lúc nông lúc sâu, ra vào theo quy luật.
Chi Đạo ngửa đầu, từng tiếng rên rỉ trong miệng bị ngón trỏ của anh chọc vào, đảo loạn.
Miệng bị ép mở ra, cơ hàm đã mỏi nhừ, Chi Đạo lại không rảnh để ý tới, cảm giác sung sướng truyền đến từ bụng dưới đã làm tê liệt mọi lý trí của cô.
Minh Bạch mút xương bả vai của cô, lực lượng nam tính không thể bỏ qua lại đang càn quấy trong âm đạo mềm mại của cô. Chi Đạo nào thế chịu nổi, sóng to gió lớn, đê điều bị đánh tan, thủy triều lên, dòng nước xiết mạnh mẽ trào ra. Nước mềm mại va chạm với vật cứng rắn, tiếng nhóp nhép nghe đến đỏ mặt tía tai.
Minh Bạch nhéo mông cô, tách hai cánh mông ra, sắc tình ghé sát vào hõm cổ de.
Liếm làn da mướt mồ hôi của cô.
“Thân thể của chị thật thoải mái.”
Mềm mại nhiều nước như thế, khiến anh muốn chết chìm trong đó.

Bình luận

Để lại bình luận