Chương 181

Minh Bạch bóp chặt bầu ngực của cô, miệng dán lên vành tai cô, dáng vẻ lưu manh, giọng điệu lại nhu tình:
“Muốn thao chết chị.”
Cả đời người con gái chỉ muốn hai loại tình yêu. Một loại là chinh phục đàn ông, một loại là bị đàn ông chinh phục. Khi hai loại này đều hội tụ trên cùng một người, nơi đó của con gái càng ướt hơn.
Thiếu niên có má lúm đồng tiền mềm mại, phía dưới lại thô to mạnh mẽ, vật nam tính không ngừng chui vào trong cơ thể Chi Đạo. Sau khi cắm vào, eo và mông của Minh Bạch đều căng thẳng, vận sức, bất cận nhân tình (6), mạnh mẽ đẩy ra từng tầng tầng lớp lớp thịt trong âm đạo của Chi Đạo, khiến vách trong căng thành hình dạng dương vật của anh, khiến cô nếm trải được khoái cảm vô tận.
(6): Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Dùng tư thế tốt nhất tấn công vào nơi sâu nhất, động tác và tốc độ mạnh mẽ khiến Chi Đạo không chịu nổi nữa, rốt cuộc cũng cao trào. Hai chân thiếu nữ run lên, huyệt đạo co rút, chỉ có thể dính chặt vào Minh Bạch mới không ngã ra mặt đất.
Mỗi lần anh xoay người làm chủ, Chi Đạo luôn mất thành. Đầu óc giống như bị đặt dưới ánh mặt trời, trải qua tàn phá cực mạnh. Cô bị hôn đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc, hé miệng cũng không nói ra lời.
Minh Bạch xoay người Chi Đạo lại, bế cô lên, để chân cô vòng qua đùi anh, tránh bị trượt xuống. Bàn tay thiếu niên vạch hai cánh mông cô ra, nhét con quái vật của mình vào, tiếp tục thọc vào rút ra. Nước yêu của Chi Đạo dấp dính bên miệng huyệt, lúc vào lúc ra, cuối cùng tạo thành giọt, nhỏ xuống. Mỗi một tấc thịt trong âm đạo của người con gái này đều như được tạo ra theo sở thích của Minh Bạch, nịnh bợ anh.
Tay Chi Đạo chỉ vuốt ve sau cổ thiếu niên, một bên ghé sát vào lỗ tai Minh Bạch nói chuyện, giọng điệu không có sức lực.
“Anh có biết…”
Chậm rãi, ngón tay nhéo vành tai thiếu niên.
“Chỗ mẫn cảm nhất của anh ở đâu không?”
Trong phút chốc, Minh Bạch dừng động tác.
Minh Bạch đang khẩn trương, trọng tâm của cơ thể đặt ở đùi phải, tư thế như đang muốn chạy trốn.
Tay Chi Đạo chỉ hơi dùng chút sức nhéo nó. Thiếu niên đã ngửa cổ thật cao, vành tai trắng nõn mềm mại, trong màu trắng lại lộ ra sắc hồng, khiến cô không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Yết hầu của Minh Bạch cũng không tự chủ được mà lên xuống, anh cầm lòng không đậu, nhắm mắt tận hưởng cảm giác tê tê dại dại ngứa ngáy từ tận trong xương truyền đến, thoát ra khỏi cổ họng, hóa thành một loại âm thanh xấu hổ. Minh Bạch đột nhiên nghẹn lại một cái, dùng sức nuốt những âm thanh đó xuống bụng.
Điểm mẫn cảm này Chi Đạo cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện vào hôm trước. Lúc Minh Bạch đang xào rau, cô đứng phía sau lưng nhìn anh, ánh mặt trời ấm áp ánh xuyên qua lớp pha lê loé thành muôn vàn màu sắc, ngoài cửa sổ tiếng ngựa xe như nước, hơi thở cuộc sống chưa bao giờ tốt đẹp đến vậy. Chi Đạo thấy Minh Bạch hơi nghiêng người, vành tai phấn nộn gần như trong suốt dưới ánh nắng, cô không thể khống chế cơ thể mà tiến lên, kiễng chân cắn lên nơi đó.
Hô hấp của thiếu niên lập tức trở nên thô nặng, cánh tay phát run. Đến tận khi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, thiếu niên chẳng thể cầm nổi cái muôi đảo thức ăn trong tay nữa, anh không nhịn được, hít sâu một hơi, phát ra một tiếng “Ưm”. Âm giọng có hơi run nhẹ, âm điệu đi xuống lại hướng lên trên, dư âm ngân nga cực kỳ bắt tai, nghe thoáng qua sẽ tưởng anh đang thống khổ, nghe kĩ hơn mới phát hiện thiếu niên đang thoải mái.
Chi Đạo chưa từng nghe thấy Minh Bạch phát ra tiếng rên rỉ nào như vậy: Cơ thể run rẩy không thể tự khống chế, có vẻ còn sâu sắc hơn cả lúc anh bắn. Giọng nói nam tính trầm thấp, bất kể là âm sắc hay âm điệu, ngữ điệu thong thả hay cấp bách đều như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Chi Đạo. Cứ như một tiếng kêu đó đang chủ động trêu chọc cô, khoảnh khắc đó, Chi Đạo cảm thấy cô phải đau khổ cùng anh.
Còn hiện tại.
Chi Đạo nhéo vành tai thiếu niên, nhạy bén phát giác anh đang khẩn trương. Ngay cả động tác thao cô cũng từ từ dừng lại, cơ thể cứng đờ, bởi vì toàn bộ lực chú ý của Minh Bạch đều tập trung lên lỗ tai và yết hầu.
Chi Đạo thấy thế càng hưng phấn, môi khẽ cắn lên vành tai, trêu chọc thổi một hơi vào lỗ tai anh. Minh Bạch đã chẳng thể kìm nổi tiếng rên rỉ, thiếu niên đẩy cô ngã lên giường, vùi vào cổ cô, kẹp lấy hai chân cô, hai vai run nhẹ.
Người thích sạch sẽ, lỗ tai đương nhiên cũng thơm ngọt. Chi Đạo luồn tay ra sau gáy thiếu niên, xoè bàn tay cắm vào tóc của anh, thỉnh thoảng lại sờ sườn mặt của snh, nghe tiếng rên rỉ hừ hừ như có như không phát ra từ đôi môi xinh đẹp của Minh Bạch. Hô hấp ướt át nóng bỏng phả lên xương quai xanh của cô.
Lần đầu tiên Chi Đạo vươn lưỡi, liếm vào bên trong lỗ tai anh, cũng là lần đầu tiên đầu óc Minh Bạch ngừng chuyển động, hoặc nói đúng hơn là không thể suy nghĩ được gì nữa.
Mỗi một khối thịt đều vô lực, ngón tay buông lỏng, dường như tất cả tính cách yếu đuối đều chạy ra ngoài. Giờ phút này, trong đầu Minh Bạch chỉ nghĩ cầu xin cô, cầu xin Chi Đạo làm đau anh, áp đảo anh, chế phục anh.
Áo sơ mi phía sau lưng thiếu niên đã ướt đẫm: “Ừm…”
Tiếng thở dốc của thiếu niên gim thẳng vào lòng Chi Đạo, đáy lòng cô tê rần, nắm lấy anh cằm, dùng phương pháp như trêu chọc phụ nữ, khiêu khích lỗ tai mẫn cảm của anh.
Dáng người của Minh Bạch, mặc quần áo thì trông như thư sinh trói gà không chặt, nhưng cởi quần áo thì thấy ngay vòng eo thon gọn hữu lực, các khối cơ bắp co giãn đàn hồi, được phân bố đồng đều trên bụng, tinh xảo mà mạnh mẽ. Hai đùi thon dài trắng nõn xinh đẹp, làn da trơn mềm như vải lụa thượng hạng, so với làn da của con gái còn non mịn hơn.
Rất thích hợp.
Chi Đạo thổi khí vào tai anh: “Em muốn nhìn anh mặc trang phục nữ.”
“?”Minh Bạch hơi ngây người.
“Mặc váy, ngồi trên eo em.”
Chi Đạo muốn dùng tư thế đó để thưởng thức thân thể của anh. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một bộ phận đều khiến đôi mắt cô luyến tiếc rời đi.
Cho dù Minh Bạch có thay đổi giới tính cũng vẫn tinh xảo rạng ngời, khiến vạn người chú ý như cũ.
Minh Bạch hoàn hồn, nâng chân cô lên, lại cắm vào.
Đôi môi dán lên môi cô: “Muốn nhìn?”
Đột nhiên bị tiến công khiến Chi Đạo buông tha cho lỗ tai của anh: “Ừ…”
Lực độ và động tác của Minh Bạch như muốn làm chết cô: “Vậy em dùng cái gì để khen thưởng cho anh?”
Chi Đạo kẹp hai chân quanh eo thiếu niên: “Khen thưởng?” Giọng nói đứt quãng.
“Vĩnh viễn… Không đi cùng người khác nhé.”
“Người khác?” Minh Bạch luồn năm ngón tay vào khe hở giữa các ngón tay cô, mười ngón tay nắm thật chặt.
Áo sơ mi màu đen đã sớm xộc xệch rối loạn, thiếu niên nghiêm túc đỉnh hông để người anh em của mình chen vào sâu hơn. Lui lại, rồi lại tiến, lui lại rồi lại tiến. Lỗ tai vừa bị Chi Đạo liếm giờ đã đỏ bừng, Minh Bạch mặc kệ vành tai đỏ rực, ra sức thao cô. Phá tan mọi rào cản, để nước chảy ra. Vui sướng tràn trề.
Khoái cảm mạnh mẽ khiến thần kinh Chi Đạo co rút, phản ứng chậm chạp, hơn nửa ngày sau cô mới nói ra nỗi nghi ngờ: “Anh thật sự sẽ chúc phúc cho em?”
Minh Bạch không hề đáp lời, đột nhiên dùng sức đẩy con quái vật sâu vào trong cơ thể cô. Chi Đạo cả kinh, bụng dưới căng thẳng.
Mỗi lần anh ra vào, cô đều như chết đi sống lại. Kéo dài một hồi, đến cuối cùng, Chi Đạo thất bại thảm hại, nằm liệt như búp bê mặc thiếu niên bài bố.
Rốt cuộc cũng chờ được đến khi Minh Bạch bắn tinh, dương vật xuất tinh cũng không yên, thỉnh thoảng còn giật giật vài cái trong hang động của cô, vách tường non mịn co rụt, đè ép chặt con quái vật. Chi Đạo nhẹ nhàng thở ra, may mắn lần này kết thúc cô vẫn còn có thần trí, không giống như mấy lần lúc trước, bị thao đến biến thành kẻ ngốc, hai mắt mờ mịt.
Minh Bạch thấy vẻ mặt của cô.
Véo eo thon của thiếu nữ, thì thầm bên tai: “Chị.”
“Cho rằng như vậy là xong rồi?”
Thiếu niên đột nhiên như điên rồi, mượn sự trơn trượt của nước yêu và tinh dịch vẫn còn bị tắc lại trong âm đạo, ra sức luật động. Thiếu niên mất khống chế, liên tục đâm mạnh như muốn chui vào trong cơ thể Chi Đạo. Trong khoảnh khắc anh chọc vào được tận sâu trong tử cung, Chi Đạo cũng cao trào, thần kinh tê liệt, hai mắt dại ra.
Mã mắt nhanh chóng bắn ra từng cỗ dịch lầy, phun hết đợt này đến đợt khác, trong âm đạo của Chi Đạo toàn là tinh dịch trắng đục, bụng cô phồng lên, hiển nhiên là đã bị anh rót đầy, sắp không thể chứa nổi nữa. Minh Bạch khống chế con quái vật, khiến nó như được hồi sức, tiếp tục chinh chiến khắp nơi, giống như tên tù nhân cuồng nhiệt, muốn tuẫn tình với cô.
Năm ngón tay mở ra nắm lấy bầu ngực bên trái của thiếu nữ, nghe tiếng tim Chi Đạo đập từng nhịp, nhịp điệu dần trùng khớp với nhịp điệu thọc vào rút ra của anh.
Minh Bạch chậm rãi gác cằm trên vai cô.
Chi Đạo hoàn toàn ngây dại, không phân biệt nổi đông tây nam bắc, giọng nói và đầu óc đồng thời bị khoái cảm làm cho tê liệt. Cô cứ bay bổng trên thiên đường khoái cảm rồi lại bị kéo xuống vực sâu dục vọng, không biết đây là lần thứ mấy mình cao trào. Chi Đạo chỉ biết Minh Bạch vẫn đang không ngừng cắm rút, thỉnh thoảng lại có vài luồng tinh dịch nóng như nham thạch chảy vào đốt cháy lý trí của cô, cuối cùng đến lời anh nói cô cũng không nghe rõ.
Bên ngoài, trời đã về đêm, những vì sao sáng lấp lánh, như muốn khiến con người nhầm tưởng đây vẫn là ban ngày.
Một lần cuối cùng, thiếu niên dùng sức đẩy vào thật mạnh, một phát cắm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Chi Đạo
Chút sức lực còn lại theo tinh dịch cùng bắn vào trong tử cung của Chi Đạo, Minh Bạch ghé sát mặt lại gần cô.
“Chị ơi.”
Chi Đạo không nghe thấy, chỉ mơ hồ cảm nhận được có hơi thở của người khác bên vành tai của mình, người đó còn cắn người.
Từng chút từng chút một, như tằm gặm lá dâu, từ từ bao bọc cô, biến cô thành vật trong bàn tay anh.
Minh Bạch nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, gương mặt âm trầm: “Em cứ thử để anh chúc phúc xem.”
Rất lâu trước kia Minh Bạch đã từng nói:
“Em là của anh.”

Bình luận

Để lại bình luận