Chương 58

: Quyết Định Đi Úc
Bầu trời Trường Hải hôm ấy xanh trong, những đám mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ, phản chiếu trên mặt biển lấp lánh. Tống Phi Vũ đứng trên ban công căn hộ của Chu Chính, tay vuốt nhẹ bụng, nơi đứa bé đang lớn dần. Sau những ngày vật lộn với cảm giác sợ hãi và tội lỗi, cô dần chấp nhận sự thật rằng mình sẽ làm mẹ. Nhưng giấc mơ đại học, khát khao tự do, vẫn cháy bỏng trong lòng cô. Cô không muốn từ bỏ cơ hội đi Úc trao đổi học tập – một cơ hội chỉ đến một lần trong đời.
Trong phòng khách, Chu Chính đang xem báo cáo công ty trên laptop, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt góc cạnh của anh. Anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở hai cúc, để lộ xương quai xanh và một phần cơ ngực rắn chắc. Tống Phi Vũ ngắm anh, tim đập nhanh. Người đàn ông này, dù khiến cô rối bời, vẫn là nơi cô tìm thấy an ủi và đam mê.
“Anh Chính,” cô bước vào, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định, “em đã quyết định rồi. Em sẽ đi Úc, tham gia chương trình trao đổi một năm.”
Chu Chính ngẩng lên, ánh mắt sắc bén quét qua cô. “Đi Úc? Với cái bụng đang lớn dần thế này?” Anh đứng dậy, tiến đến gần cô, bàn tay chạm vào eo cô, siết nhẹ. “Em nghĩ anh để em đi một mình sao?”
Tống Phi Vũ cắn môi, cố giữ bình tĩnh. “Em không nói là đi một mình. Em muốn anh đi cùng em, ít nhất trong vài tháng đầu. Em… em cần anh.” Cô cúi đầu, má hồng lên, vừa ngượng vừa lo lắng anh sẽ từ chối.
Chu Chính im lặng, rồi bất ngờ bật cười, giọng trầm ấm. “Tiểu Vũ, em nghĩ anh sẽ để em và con một mình ở xứ lạ sao? Anh đồng ý. Nhưng trước khi đi, anh muốn chúng ta có thời gian bên nhau, chỉ hai ta.” Anh kéo cô vào lòng, môi lướt qua tai cô, thì thầm: “Anh đã thuê một biệt thự ven biển. Một tuần, chỉ có em và anh, không ai quấy rầy.”
Tống Phi Vũ rùng mình, hơi thở anh phả lên cổ khiến cô nóng ran. “Anh… định làm gì em ở đó?” Cô hỏi, giọng pha chút trêu chọc, nhưng mắt long lanh chờ đợi.
“Em sẽ biết ngay,” Chu Chính đáp, nụ cười đầy ý vị. Anh bế cô lên, mang vào phòng ngủ, như muốn “thử nghiệm” trước chuyến đi. Nhưng Tống Phi Vũ biết, tuần tới sẽ là một hành trình điên cuồng của cảm xúc và nhục dục.
Biệt thự ven biển nằm ở ngoại ô Trường Hải, ẩn mình giữa rừng thông xanh mướt, với bãi cát trắng mịn trải dài trước mặt. Căn nhà được thiết kế hiện đại, với cửa kính lớn mở ra biển, để tiếng sóng vỗ rì rào hòa cùng không gian. Tống Phi Vũ bước vào, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nơi này. “Anh… thuê chỗ này chỉ để nghỉ ngơi thôi sao?” Cô hỏi, mắt lấp lánh.
Chu Chính đứng sau, ôm lấy cô, cằm tựa lên vai cô. “Nghỉ ngơi? Không hẳn. Anh muốn em nhớ mãi tuần này, Tiểu Vũ.” Anh xoay cô lại, hôn lên môi cô, nụ hôn sâu và đầy chiếm hữu. Tống Phi Vũ đáp lại, tay luồn vào tóc anh, cơ thể mềm mại dán sát vào anh.
Họ không rời nhau nửa bước trong những ngày đó. Ban ngày, họ dạo biển, ăn hải sản tươi, cười đùa như một cặp tình nhân vô tư. Nhưng khi đêm xuống, biệt thự trở thành thiên đường của đam mê. Một tối, sau bữa ăn với rượu vang, Chu Chính dẫn cô vào phòng tắm lớn, nơi có bồn tắm nước nóng bốc hơi nghi ngút.
“Vào đây với anh,” anh nói, cởi áo sơ mi, để lộ thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh đèn vàng. Tống Phi Vũ đỏ mặt, cởi váy, chỉ còn bộ đồ lót ren trắng ôm sát cơ thể. Cô bước vào bồn tắm, nước ấm bao lấy làn da mịn màng, khiến cô khẽ rên lên thích thú.
Chu Chính ngồi phía sau, kéo cô vào lòng, để cô ngồi giữa hai chân anh. “Em đẹp quá, Tiểu Vũ,” anh thì thầm, tay lướt dọc hông cô, lên ngực, xoa nắn nhẹ nhàng. Tống Phi Vũ thở hổn hển, quay đầu hôn anh, lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, ngọt ngào và mãnh liệt. “Anh… đừng trêu em…” Cô rên khe khẽ khi tay anh luồn xuống, chạm vào nơi bí mật qua lớp ren mỏng.
“Trêu? Anh chỉ muốn em sướng thôi,” Chu Chính cười khàn, kéo quần lót cô xuống, ngón tay di chuyển điêu luyện, khiến cô ướt át. Cô cong người, tay bấu vào thành bồn tắm, rên rỉ: “Anh… em… Ưm…” Chu Chính không dừng, anh nâng cô lên, để cô ngồi lên đùi mình, côn thịt cương cứng chạm vào nơi nhạy cảm của cô.
“Ngồi xuống, Tiểu Vũ,” anh ra lệnh, giọng trầm đục. Tống Phi Vũ cắn môi, từ từ hạ người, cảm nhận anh tiến vào, căng đầy và nóng bỏng. “A… Anh… quá lớn…” Cô hét lên, tay bấu vào vai anh. Chu Chính giữ hông cô, đẩy nhẹ, từng nhịp chậm rãi nhưng sâu, khiến cô run rẩy. Nước trong bồn tắm sóng sánh, hòa cùng tiếng rên của cô và tiếng thở nặng nề của anh.
“Em là của anh, mãi mãi,” anh gầm gừ, tăng tốc, mỗi lần đẩy đều khiến cô hét lên trong khoái cảm. Tống Phi Vũ ôm chặt cổ anh, móng tay cào lên lưng anh, cao trào ập đến, cô hét lên tên anh, toàn thân run rẩy. Chu Chính cũng đạt đỉnh, bắn tinh sâu trong cô, hơi thở hổn hển. Anh hôn lên trán cô, thì thầm: “Anh yêu em, Tiểu Vũ.”
Cô gục vào ngực anh, nước mắt lăn dài, không phải vì đau mà vì hạnh phúc. Tuần đó, họ không chỉ yêu nhau bằng cơ thể, mà còn bằng cả trái tim, chuẩn bị cho hành trình mới ở Úc.
________________________________________

Bình luận

Để lại bình luận