Chương 62

: Trở Về Trường Hải
Sau một năm ở Úc, Tống Phi Vũ, Chu Chính, và bé Tiểu Nguyệt trở về Trường Hải vào một buổi chiều mùa thu dịu mát. Bầu trời xanh thẳm, những cơn gió mang theo hương biển mặn mà thổi qua thành phố. Tống Phi Vũ đứng trước cửa sổ căn hộ mới của họ, một căn penthouse rộng rãi ở khu đô thị ven biển, nhìn xuống bãi cát trắng và những con sóng lấp lánh. Tiểu Nguyệt, giờ đã hơn một tuổi, đang bò trên thảm, líu lo gọi “mama” bằng giọng non nớt, khiến trái tim cô tan chảy.
Chu Chính bước vào, vừa từ công ty về, vẫn trong bộ vest đen ôm sát, toát lên vẻ quyền lực và nam tính. Anh cởi áo khoác, treo lên giá, rồi cúi xuống bế Tiểu Nguyệt, hôn lên má con bé. “Công chúa nhỏ của bố nghịch gì đây?” Anh cười, giọng trầm ấm, rồi nhìn sang Tống Phi Vũ, ánh mắt lấp lánh. “Còn mẹ công chúa thì sao? Có nhớ bố không?”
Tống Phi Vũ đỏ mặt, quay lại, giả vờ chỉnh lại rèm cửa. “Nhớ gì mà nhớ! Anh đi suốt ngày, để mẹ con em ở nhà buồn muốn chết.” Cô bĩu môi, nhưng khóe mắt ánh lên sự trêu chọc. Chu Chính đặt Tiểu Nguyệt xuống, bước tới ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô. “Buồn à? Vậy để anh bù cho em, cả đêm nay nhé?” Anh thì thầm, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, khiến cô rùng mình.
“Anh… đừng nói bậy, Tiểu Nguyệt còn ở đây!” Tống Phi Vũ đẩy anh ra, nhưng tay anh đã luồn xuống eo cô, siết chặt. “Con ngủ rồi, anh sẽ lo,” anh nói, giọng khàn khàn, kéo cô vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Tống Phi Vũ biết, đêm nay sẽ lại là một đêm cuồng nhiệt, như bao lần trước.
Cuộc sống ở Trường Hải không dễ dàng như cô tưởng. Tống Phi Vũ tiếp tục việc học tại Đại học Sư phạm, nhưng việc cân bằng giữa học tập, chăm sóc Tiểu Nguyệt, và làm vợ Chu Chính khiến cô đôi lúc kiệt sức. Chu Chính, trong khi đó, bận rộn mở rộng công ty, thường xuyên họp đến khuya. Nhưng anh luôn dành thời gian cho gia đình, từ đưa Tiểu Nguyệt đi công viên đến nấu bữa tối cho cô.
Tuy nhiên, một bóng đen từ quá khứ vẫn ám ảnh cô: Tống Viện. Chị cô, dù đã ly hôn với Chu Chính, vẫn chưa tha thứ cho Tống Phi Vũ. Mỗi lần nghĩ đến chị, Tống Phi Vũ lại thấy lòng nặng trĩu. Cô từng gửi tin nhắn xin lỗi, nhưng Tống Viện không trả lời, như thể muốn cắt đứt hoàn toàn. “Anh Chính, em sợ chị ấy sẽ không bao giờ tha thứ,” cô nói một tối, khi cả hai nằm trên giường, Tiểu Nguyệt đã ngủ say trong phòng bên.
Chu Chính ôm cô, vuốt tóc cô. “Đừng lo, Tiểu Vũ. Chị em cần thời gian. Anh sẽ tìm cách để hai chị em làm lành.” Anh hôn lên trán cô, rồi lướt xuống môi, nụ hôn sâu và đầy đam mê. “Bây giờ, để anh làm em quên chuyện này,” anh thì thầm, lật cô nằm ngửa, cởi áo ngủ cô ra, để lộ cơ thể mềm mại với những đường cong quyến rũ.
Tối hôm đó, Chu Chính có một cuộc họp muộn, nhưng anh hủy bỏ để ở nhà với cô. Họ lén lút yêu nhau trong văn phòng nhỏ trong căn hộ, nơi Chu Chính thường làm việc. Tống Phi Vũ bước vào, mặc một chiếc váy lụa mỏng, ôm sát cơ thể, cố ý trêu chọc anh. “Anh làm việc muộn thế, không sợ em cô đơn à?” Cô hỏi, ngồi lên bàn làm việc, váy trượt lên, để lộ cặp đùi trắng mịn.
Chu Chính ngẩng lên, mắt tối lại, đầy dục vọng. “Cô đơn? Để anh xem em cô đơn thế nào,” anh nói, đứng dậy, kéo cô vào lòng, hôn cô mãnh liệt, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, trao đổi hơi thở ngọt ngào. Anh đẩy cô ngồi lên bàn, kéo váy lên, để lộ quần lót ren đen. “Em cố ý mặc thế này để dụ anh, đúng không?” Anh gầm gừ, tay luồn xuống, chạm vào nơi bí mật, khiến cô ướt át chỉ trong vài giây.
“Anh… đừng trêu… Ưm…” Tống Phi Vũ rên khe khẽ, tay bấu vào vai anh. Chu Chính quỳ xuống, kéo quần lót cô ra, dùng lưỡi khám phá nơi nhạy cảm, lưỡi anh di chuyển điêu luyện, khiến cô cong người, hét lên khe khẽ, sợ Tiểu Nguyệt tỉnh giấc. “Anh… em… không chịu nổi…” Cô rên rỉ, tay bấu vào tóc anh, nước mắt lăn dài vì khoái cảm.
Anh đứng dậy, cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, to lớn, tím đen, đầy uy lực. Anh nâng chân cô đặt lên bàn, rồi từ từ tiến vào, từng chút một, cẩn thận nhưng mạnh mẽ. “Tiểu Vũ, em là của anh, mãi mãi,” anh thì thầm, đẩy chậm, mỗi nhịp đều sâu và chắc, khiến cô run rẩy. Tống Phi Vũ ôm chặt cổ anh, móng tay cào lên lưng anh, rên rỉ: “Anh… em… sướng quá…”
Anh tăng tốc, từng nhịp mạnh mẽ, sâu hoắm, khiến bàn rung lên khe khẽ. Họ cố giữ im lặng, nhưng tiếng rên của cô và tiếng thở nặng nề của anh hòa quyện, tạo nên một bản giao hưởng đam mê. Cao trào ập đến, Tống Phi Vũ cong người, hét lên khe khẽ, toàn thân run rẩy. Chu Chính cũng đạt đỉnh, bắn tinh sâu trong cô, hơi thở nặng nề.
Anh ôm cô, đặt cô ngồi lên ghế, vuốt tóc cô. “Anh sẽ không để em buồn, Tiểu Vũ. Dù có chuyện gì, anh sẽ bên em,” anh thì thầm. Tống Phi Vũ gật đầu, gục vào ngực anh, cảm giác an toàn bao bọc lấy cô. Nhưng cô biết, vấn đề với Tống Viện vẫn là một nút thắt chưa được tháo gỡ.
________________________________________

Bình luận

Để lại bình luận