Chương 66

: Cuộc Sống Hôn Nhân

Mùa hè ở Trường Hải rực rỡ, ánh nắng vàng chiếu qua những tán cây xanh mướt, phủ lên căn biệt thự ven biển của Tống Phi Vũ và Chu Chính. Căn biệt thự rộng lớn với hồ bơi lấp lánh, vườn hoa ngập sắc thắm, và cửa kính lớn mở ra biển, là nơi gia đình nhỏ của họ tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc. Tiểu Nguyệt, giờ đã hơn hai tuổi, chạy nhảy trong vườn, đuổi theo những chú bướm, tiếng cười giòn tan vang vọng. Tống Phi Vũ đứng ở hiên nhà, mặc váy maxi trắng, mái tóc dài bay trong gió, ngắm con bé với nụ cười dịu dàng.

Chu Chính, vừa từ công ty về, bước xuống xe, vẫn trong bộ vest đen lịch lãm, ôm sát thân hình cường tráng. Anh cởi cà vạt, ném lên ghế, rồi chạy tới bế bổng Tiểu Nguyệt, xoay tròn con bé trong không trung. “Công chúa của bố nghịch gì đây?” Anh cười, giọng trầm ấm, hôn lên má con bé. Tiểu Nguyệt ôm cổ anh, líu lo: “Bố! Bướm bay kìa!” Anh nhìn sang Tống Phi Vũ, ánh mắt lấp lánh, như muốn nói rằng cô là cả thế giới của anh.

“Anh về sớm thế? Không họp nữa à?” Tống Phi Vũ hỏi, bước tới, tay chỉnh lại cổ áo anh, giọng pha chút trêu chọc. Chu Chính nắm tay cô, kéo sát vào người, thì thầm: “Anh nhớ vợ, họp gì nổi? Tối nay Tiểu Nguyệt ngủ với bà ngoại, em chuẩn bị tinh thần đi.” Hơi thở anh phả lên tai cô, nóng rực, khiến cô đỏ mặt, đẩy anh ra. “Anh… nói gì đấy! Con còn ở đây!” Cô lườm anh, nhưng khóe môi cong lên, lòng rạo rực.

Sau đám cưới, cuộc sống hôn nhân của họ ngập tràn niềm vui, nhưng cũng không thiếu thử thách. Tống Phi Vũ vừa tốt nghiệp Đại học Sư phạm, bắt đầu làm việc tại một đài truyền hình địa phương, dẫn chương trình thiếu nhi. Công việc bận rộn, cộng với việc chăm sóc Tiểu Nguyệt, khiến cô đôi lúc kiệt sức. Chu Chính, dù điều hành hai công ty lớn, luôn cố gắng về sớm, nấu ăn cho cô, hoặc đưa Tiểu Nguyệt đi chơi để cô nghỉ ngơi. Anh không bao giờ để cô cảm thấy cô đơn.

Nhưng Tống Phi Vũ vẫn có những khoảnh khắc bất an. Cô sợ rằng hạnh phúc này quá hoàn hảo, như một giấc mơ dễ vỡ. “Anh Chính, anh có bao giờ nghĩ… nếu một ngày em không còn xinh đẹp, không còn trẻ nữa, anh sẽ chán em không?” Cô hỏi một tối, khi cả hai nằm trên sofa, Tiểu Nguyệt đã được bà ngoại đón đi. Ánh đèn vàng trong phòng khách chiếu lên gương mặt cô, lộ ra chút lo lắng.

Chu Chính bật cười, kéo cô ngồi lên đùi mình, tay vuốt tóc cô. “Tiểu Vũ, em nghĩ anh yêu em chỉ vì nhan sắc à? Anh yêu cả con người em, cả những lúc em cáu gắt, cả những lúc em mệt mỏi. Em là vợ anh, mãi mãi.” Anh hôn cô, nụ hôn sâu và đầy đam mê, như muốn xóa tan mọi nghi ngờ.

Họ lén lút yêu nhau ngay trong phòng khách, khi ánh trăng chiếu qua cửa kính, phủ lên hai cơ thể quấn chặt. Tống Phi Vũ mặc áo sơ mi của anh, để lộ cặp đùi trắng mịn, cố ý trêu chọc anh. “Anh nói yêu em, chứng minh đi,” cô nói, quỳ trên sofa, ngẩng đầu nhìn anh, mắt long lanh.

Chu Chính gầm gừ, cởi áo sơ mi, để lộ cơ ngực rắn chắc, cơ bụng săn chắc, và lớp lông ngực mỏng đầy nam tính. “Em muốn anh chứng minh? Được thôi,” anh nói, kéo cô đứng dậy, đẩy cô tựa vào sofa, kéo áo cô lên, để lộ quần lót ren đen. Anh hôn lên cổ cô, xuống ngực, ngậm lấy nụ hoa hồng phấn qua lớp áo, khiến cô rên khe khẽ.

“Anh… em… muốn anh…” Tống Phi Vũ thở hổn hển, tay bấu vào vai anh, cơ thể nóng ran. Chu Chính quỳ xuống, kéo quần lót cô ra, dùng lưỡi khám phá nơi bí mật, lưỡi anh di chuyển điêu luyện, khiến cô cong người, hét lên khe khẽ. “Anh… em… sướng quá…” Cô rên rỉ, tay bấu vào tóc anh, nước mắt lăn dài vì khoái cảm.

Anh đứng dậy, cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, to lớn, tím đen, đầy uy lực. Anh xoay cô lại, để cô quỳ trên sofa, tựa tay vào lưng ghế, rồi từ từ tiến vào từ phía sau, từng chút một, sâu và mạnh mẽ. “Tiểu Vũ, em là của anh, không ai thay đổi được,” anh gầm gừ, đẩy chậm, mỗi nhịp đều khiến cô run rẩy. Tống Phi Vũ rên rỉ, móng tay bấu vào sofa, cảm giác căng đầy khiến cô đê mê.

Anh tăng tốc, từng nhịp cuồng bạo, sâu hoắm, khiến sofa rung lên khe khẽ. Tiếng rên của cô hòa cùng tiếng thở nặng nề của anh, tạo nên một bản giao hưởng đam mê. Cao trào ập đến, Tống Phi Vũ cong người, hét lên tên anh, toàn thân run rẩy. Chu Chính cũng đạt đỉnh, bắn tinh sâu trong cô, hơi thở nặng nề.

Anh ôm cô, đặt cô ngồi lên sofa, vuốt tóc cô. “Em tin anh chưa? Anh yêu em, cả đời này,” anh thì thầm. Tống Phi Vũ gật đầu, gục vào ngực anh, lòng ngập tràn niềm vui. Cuộc sống hôn nhân, dù có thử thách, vẫn là thiên đường khi có anh bên cạnh.

Bình luận

Để lại bình luận