Chương 67

: Thêm Một Thành Viên

Một buổi sáng đầu thu, ánh nắng dịu dàng chiếu qua cửa sổ phòng ngủ, phủ lên gương mặt Tống Phi Vũ khi cô tỉnh dậy. Chu Chính đã đi làm, để lại một tờ giấy trên bàn: “Vợ yêu, anh đi họp sớm, trưa về ăn với em và Tiểu Nguyệt. Yêu em.” Cô mỉm cười, nhưng cảm giác mệt mỏi và buồn nôn bất chợt ập đến. Cô chạy vào nhà tắm, nôn khan, lòng thoáng lo lắng.

Sau khi đưa Tiểu Nguyệt đến nhà trẻ, Tống Phi Vũ ghé hiệu thuốc mua que thử thai. Ngồi trong phòng tắm, cô run rẩy nhìn hai vạch đỏ hiện lên, tim đập thình thịch. “Lại mang thai sao?” Cô thì thầm, vừa vui vừa lo. Cô yêu Tiểu Nguyệt, nhưng công việc tại đài truyền hình đang vào guồng, và việc chăm sóc một đứa bé nữa khiến cô áp lực.

Khi Chu Chính về nhà trưa đó, anh thấy cô ngồi trên sofa, ánh mắt xa xăm. “Tiểu Vũ, em sao vậy? Không khỏe à?” Anh hỏi, ngồi xuống bên cạnh, tay chạm vào má cô, lo lắng. Tống Phi Vũ cắn môi, đưa que thử thai cho anh, giọng run run: “Anh… em mang thai nữa rồi.”

Chu Chính sững người, rồi bật cười, ôm chặt cô, hôn khắp mặt cô. “Thật sao? Tiểu Vũ, em tuyệt vời quá! Anh sắp có thêm một công chúa hoặc hoàng tử nữa!” Anh hào hứng, nhưng thấy cô im lặng, anh dịu giọng: “Em lo gì? Nói anh nghe.”

“Em… em sợ không kham nổi. Công việc bận, Tiểu Nguyệt còn nhỏ, giờ thêm một đứa nữa… Em không muốn làm mẹ tệ,” cô nói, mắt đỏ hoe. Chu Chính nắm tay cô, siết nhẹ. “Tiểu Vũ, em không bao giờ là mẹ tệ. Anh sẽ hỗ trợ em, thuê người giúp việc, giảm lịch làm của anh. Em và các con là ưu tiên của anh.”

Để cô thư giãn, Chu Chính tổ chức một kỳ nghỉ ngắn tại Đà Nẵng, nơi họ thuê một biệt thự ven biển với hồ bơi vô cực và tầm nhìn ra núi Ngũ Hành Sơn. Tiểu Nguyệt ở với bà ngoại, để hai vợ chồng có thời gian riêng. Biệt thự ngập tràn hoa tươi, ánh nắng chiếu qua cửa kính, tạo nên không gian lãng mạn.

Đêm đầu tiên, sau bữa tối với hải sản và rượu vang không cồn, Chu Chính dẫn cô vào phòng ngủ, nơi giường phủ chăn lụa đỏ và cánh hoa hồng rải khắp sàn. “Anh muốn em quên mọi lo lắng, chỉ nghĩ đến anh,” anh thì thầm, cởi áo sơ mi, để lộ thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh đèn vàng.

Tống Phi Vũ mặc váy lụa mỏng, ôm sát cơ thể, bước tới ôm anh, hôn anh mãnh liệt, lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, ngọt ngào và sâu đậm. “Anh… yêu em đi…” Cô thở hổn hển, tay cởi áo anh, móng tay cào nhẹ lên ngực anh. Chu Chính cởi váy cô ra, để lộ cơ thể mềm mại, với bầu ngực căng tròn và cặp đùi trắng mịn.

Anh quỳ xuống, hôn lên bụng cô, nơi đứa bé đang lớn, rồi lướt xuống nơi bí mật, dùng lưỡi trêu chọc, lưỡi anh di chuyển điêu luyện, khiến cô cong người, hét lên khe khẽ. “Anh… em… sướng quá…” Cô rên rỉ, tay bấu vào tóc anh, nước mắt lăn dài vì khoái cảm. Chu Chính đứng dậy, cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, to lớn, tím đen, đầy uy lực.

Anh bế cô lên, đặt cô nằm ngửa trên giường, nâng chân cô lên vai, rồi từ từ tiến vào, từng chút một, sâu và mạnh mẽ. “Tiểu Vũ, em là vợ anh, mẹ của các con anh,” anh gầm gừ, đẩy chậm, mỗi nhịp đều khiến cô run rẩy. Tống Phi Vũ ôm chặt cổ anh, móng tay cào lên lưng anh, rên rỉ: “Anh… em… yêu anh…”

Anh tăng tốc, từng nhịp cuồng bạo, sâu hoắm, khiến giường rung lên khe khẽ. Cánh hoa hồng rơi lả tả, hòa cùng tiếng rên của cô và tiếng thở nặng nề của anh. Cao trào ập đến, Tống Phi Vũ cong người, hét lên tên anh, toàn thân run rẩy. Chu Chính cũng đạt đỉnh, bắn tinh sâu trong cô, hơi thở nặng nề.

Anh ôm cô, đặt cô nằm xuống, vuốt tóc cô. “Anh sẽ lo cho em và các con, đừng sợ,” anh thì thầm. Tống Phi Vũ gật đầu, gục vào ngực anh, lòng nhẹ nhõm hơn. Cô biết, với anh bên cạnh, cô có thể đối mặt với mọi thử thách.

Bình luận

Để lại bình luận