Chương 47

Biết không thể che giấu được nữa, tôi đứng dậy pha trò một cách hết sức ngô nghê: “Thật ngại quá.
Tôi không thấy gì cả, túi của tôi không cẩn thận bị rớt…!cho nên mới nhặt lên thôi! Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đi trước!”
Vừa nói xong, tôi vội vàng cầm lấy túi, chạy xuống dưới lầu nhưng bị chặn lại ở cửa cầu thang.
Tống Loan im lặng xắn tay áo lên, hắn nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, vẫn giống y như trước kia nhưng tôi lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Tôi lập tức ra ngoài ngay, quấy rầy đến ngài dùng cơm rồi thật là xin lỗi.”
Hắn chỉ ra ngoài cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía những người khác, không biết đã truyền đạt tin tức gì, bọn họ lập tức quay lại chỗ của mình an ủi Tảm Hựu Nhi, tuy rằng có vẻ như cô ấy đang xấu hổ nhưng hình như không khóc
“Thật sự không có việc gì đâu.
Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người…” Tôi vừa xua tay vừa lui ra ngoài cửa, Tống Loan cũng cười bước ra phía cửa cùng với tôi.
Vừa ra khỏi cửa, tôi liền nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe dừng lại, sau đó có mấy người to lớn vạm vỡ mặc vest đen chậm rãi bước xuống đi về chỗ chúng tôi.
Tôi…!có phải hôm nay sẽ khó mà giữ được mạng nhỏ hay không…!làm người quả nhiên không thể quá nhiều chuyện!
“Mặc kệ hôm nay cô đã nhìn thấy được gì, thì cô cũng phải tuyệt đối giữ kín, không được để lộ ra ngoài…!dù rằng chúng tôi cũng không nhất thiết phải giấu giếm, nhưng chúng tôi không muốn Hựu Nhi phải khó xử.”
Tôi bị đưa vào trong xe cúi đầu ngồi đối diện với Tống Loan, hắn dựa vào lưng ghế nhẹ giọng nói với tôi, ánh mắt lại liếc về Tảm Cư phía ngoài cửa sổ, lúc nhắc tới Hựu Nhi cả người đều trở nên hết sức dịu dàng.
“Xin ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ không nói cái gì ra ngoài! Tôi ủng hộ cô Hựu Nhi ở bên cạnh các ngài, rất xứng với nhau!…!Đặc biệt là ngài!” Tôi đặt túi xách trên đầu gối, bộ dạng vô cùng cung kính.
Ở dưới mái hiên nhà người ta, sao có thể không cúi đầu, nhưng mà những gì tôi nói cũng là lời thật lòng.
“Ha ha, cảm ơn cô.”
Hắn cười khẽ vài tiếng, nói lời cảm ơn tôi sau đó hỏi địa chỉ nhà, có được đáp án thì liền xuống xe bảo tài xế đưa tôi về.
Tôi còn tưởng rằng sự việc đã được giải quyết như vậy, quả nhiên là quá ngây thơ…!bắt đầu kể từ ngày hôm đó, khu vực xung quanh nhà tôi thường có mấy người đàn ông mặc vest, đi tới đi lui ngay cả lúc tôi đi học cũng bị người ta theo dõi.
Chắc chắn là tôi bị uy hiếp! Chắc chắn rồi!
Hơn nữa những người đàn ông đó còn không phải là cùng một nhóm người, trang phục bọn họ mặt và hình xăm trên cổ tay đều không giống nhau.
Tôi khẳng định rằng mỗi nhóm là của một người đàn ông đó!
Trời ạ, đám ma đầu bảo vệ vợ một cách điên cuồng này thật là đáng sợ!
Cũng may, bắt đầu từ ngày đầu tiên khi tôi điều tra được sự việc, thì đã không muốn nói với người khác.
Vì sao lại nói Hựu Nhi tiểu thư là một phú bà, còn bọn họ là những anh chàng được bố và bao nuôi?
Trong bóp tiền của Hựu Nhi tiểu thư đúng là có vài cái thẻ, đặc biệt rõ ràng chính là 5 cái thẻ đen và 4 thẻ tiền lương.
Tôi đã từng nhặt được bóp tiền của cô ấy ở WC nhà hàng Tảm Cư, tên trên bốn cái thẻ đó chắc tôi không cần phải giới thiệu, mọi người đều đã biết.
Hơn nữa, tôi còn nghe lén được các nhân viên làm việc ở phía sau bếp bàn tán về Hàng Tễ Duẫn và Giang Thái Nhiên, nói bọn họ rõ ràng là công tử nhà giàu, nhưng lần nào bị gọi ra ngoài tụ tập với mọi người thì đều bảo rằng không có tiền không đi, tiền lương ở nhà hàng Tảm Cư cao hơn biết bao nhiêu so với những chỗ khác, làm sao lại không có tiền được?
Bọn họ không uống rượu, cũng không hút thuốc.
Kết hợp với lời đồn CEO của công ty Kha thị quản lý vợ rất nghiêm khắc, thường xuyên tiến hành đầu tư nhiều loại hạng mục, sau khi kiếm được tiền lời đều mang về đưa cho Hựu Nhi tiểu thư…
Tôi quả thật hoàn toàn bội phục mấy người đàn ông này, coi tiền như rác, toàn bộ tài sản đều nộp lên trên, nhất là Tống Loan, dù sao đi nữa hắn cũng cần phải xã giao bên ngoài.
Quan trọng nhất chính là bọn họ còn thay Hựu Nhi đầu tư khắp nơi căn bản là không sợ tài sản của cô ấy bị lộ ra ngoài ánh sáng, sự tin tưởng và cưng chiều này là phúc mấy đời mà tôi cũng không tu được.
Nhưng mà, Hựu Nhi tiểu thư tuy trong tay có tiền bạc triệu nhưng cũng không phải là loại tiêu tiền như nước, mỗi lần đầu tư đều có thể kiếm được một khoản lợi nhuận kếch xù, lại thường xuyên viện trợ cho đám chó mèo ở viện phúc lợi một số tiền lớn, nhờ việc làm từ thiện khắp nơi, mà nhà hàng Tảm Cư cũng có được một số mối quan hệ không nhỏ.
Hơn nữa, cũng không phải là loại khoe khoang tiền của, rõ ràng có năng lực mua cho mình thật nhiều chocolate hoặc là các loại đồ vật khác, nhưng cũng vẫn rất nghe lời thiết lập chế độ ăn uống của mình theo ý bọn họ.
Năm người bọn họ là tin tưởng lẫn nhau một cách vô điều kiện.
Hựu Nhi tiểu thư tính tình rất tốt, dịu dàng khả ái, có thể khiến cho bốn người bọn họ một lòng chân thành với cô, cũng không phải là không có lý do.
Ví dụ như còn có rất nhiều chỗ mà tôi chưa nhìn thấy được.
Ông trời cũng thật là bất công! Nhưng có thể trở thành một số bà bao nuôi bốn người đàn ông cũng phải thật không hề dễ dàng, nghĩ đến dục vọng chiếm hữu của bốn tên ba đầu điên cuồng đó, tôi liền nhịn không được thổn thức.
Thật không dễ dàng, Hựu Nhi tiểu thư…
Chính thức kết thúc, rải hoa, rải hoa!!!.

Bình luận

Để lại bình luận