Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nghe thấy tiếng động, cô lúng túng túm lấy ống tay áo của anh, ngón tay cứ run run, cô ngửa đầu chậm rãi nói, “Em cần anh, cần anh trong mọi lúc, em không hề lừa anh.”

Hạ Cảnh Chiêu không hề bất ngờ.

Anh quan sát vẻ mặt của Dịch Nhữ, cô vẫn đang chống cự trước tình dục nhưng giọng điệu lại rất yếu ớt, như có thể biến mất trong gió, trong giọng nói chứa đầy cảm giác tự tôn và xấu hổ, nhưng lại có vẻ vẫn dịu dàng như trước.

“Vậy tại sao em đòi chia tay?”

“Vì em sợ bị vứt bỏ…” Dịch Nhữ nhắm nghiền mắt, cô nắm chặt ống tay áo của anh, siết chặt không buông, như thể dám chắc chắn là Hạ Cảnh Chiêu sẽ không đẩy mình ra, cũng không buông mình ra, “Nếu chúng ta còn tiếp tục hẹn hò, sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt với sự chia lìa theo nhiều cách.”

“Sự chênh lệch giữa thế giới này, giữa người với người và lòng người, mỗi giây đều thay đổi, mặc dù khi đó anh luôn nói yêu em nhưng ai dám đảm bảo mười năm sau anh vẫn còn yêu em như lúc trước chứ?”

Dịch Nhữ quay đầu đi, cô nghẹn ngào, “Thay vì hoàn toàn dựa dẫm vào anh rồi bị anh vứt bỏ, thà là em chủ động bỏ đi trước. Trên thế giới này, không ai có thể ở cạnh ai mãi mãi. Anh rời khỏi em rồi sẽ còn có vô số người thay thế em, còn em rời khỏi anh rồi cũng có thể sống cuộc sống một mình rất tốt, không ai nợ ai.”

Phía sau những hành vi luôn chứa vô số nỗi sợ hãi và khát vọng khó nói thành lời, nếu bị lộ ra, như lớp da của con người bị lột da, máu me đầm đìa, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

“Thế nên SM chỉ là cái cớ để em chọc giận anh sao? Nếu anh còn để ý tới em, em sẽ tự sinh ra một “Hạ Cảnh Chiêu” khác phù hợp với kỳ vọng của em đúng không?”

Dịch Nhữ không nói gì.

Cô cam chịu.

Hạ Cảnh Chiêu ngồi xổm xuống túm lấy cổ tay cô.

“Vậy em có hy vọng anh về tìm em không?”

Dịch Nhữ không vùng vẫy, sau một lúc lâu cô mới hạ giọng, “Có.”

Hạ Cảnh Chiêu bật cười, “Vậy tại sao em cứ chạy trốn mãi?”

Dịch Nhữ cắn môi.

Một lúc sau, giọng nói có phần rụt rè lúc trước đã biến thành tàn khốc, “Vì em có ý chí của em, mà anh luôn bắt buộc em, trên đời này có bao nhiêu người chịu được chứ?”

“Đó là bề ngoài thôi.” Hạ Cảnh Chiêu nhẹ nhàng thả cô ra, đứng dậy lùi ra xa.

“Thật ra nguyên nhân sâu xa nhất là…”

Giọng nói trầm thấp như xuyên qua tầng mây, qua sương mù đen kịt vọng vào lòng Dịch Nhữ, như tiếng chuông chưa từng vang lên trong lòng Dịch Nhữ.

Vọng vào thế giới đen kịt u ám của cô.

“Em phải biết, anh có vô số lần muốn chọn em, nhưng em không bước một bước nào về phía anh, trái lại, em chọn chạy thoát.”

“Anh nói đúng không?”

Khi còn là sinh viên năm nhất, Dịch Nhữ từng đọc một tin tức lừa đảo bảo hiểm, đó là một vụ mưu sát nhưng lại bị ngụy trang thành tai nạn bất ngờ. Khi ấy cô mới nhớ tới lời đồn ở quê nhà, nói rằng tai nạn xe của người cô là do mẹ mình âm thầm ra tay để bỏ người cha cờ bạc của cô.

Nhưng cũng chỉ là suy đoán.

Chỉ có Dịch Nhữ biết đây thật sự là một cơ hội để vứt bỏ bất đắc dĩ nhưng được trù tính đã lâu. người luôn bỏ cuộc thường có hai khuynh hướng cực đoan, là chủ động cô lập hoặc là nắm lấy thật chặt.

Hạ Cảnh Chiêu hỏi lại lần nữa, “Trả lời anh đi.”

Dịch Nhữ nghe được giọng điệu lạnh lùng âm u của anh, tuy là cô cố sức khống chế nhưng thân thể vẫn co rúm lại theo phản xạ có điều kiện, cô đang sợ hãi.

Trong phút chốc, nỗi sợ hãi đã đảo ngược ý chí của Dịch Nhữ, gần như là cô phải thốt ra lời thừa nhận, nhưng lý trí không thể khiến cô đối mặt với sự thật này. Cô chờ một lát rồi mới nói, “Đừng đánh giá bản thân quá cao.”

Bình luận

Để lại bình luận