Chương 92

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 92

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Con người cần phải độc lập, cô không thể sẵn sàng trở thành kẻ dựa dẫm vào người khác.

Cuộc sống mới mà chính cô tự tay tạo ra sau bao nhiêu vất vả cố gắng bị phá hủy, biến thành món đồ chơi trong không gian một tấc vuông chật hẹp, phải nhìn mặt người khác mà sống, dó không phải là cuộc sống cô muốn.

“Ai mà không hy vọng được thiên vị chứ, đó không phải lý do em tổn thương anh.”

Những trải nghiệm thời thơ ấu khiến dục vọng và bạo lực, cùng với cảm giác xấu hổ, đồng thời đối mặt với lý trí do giáo dục mang tới cứ đối đầu với nhau. Dịch Nhữ từng thử tìm cách chữa lành trong mối quan hệ méo mó này, nhưng cô sợ rằng mình càng ngày càng khó được thỏa mãn, cuối cùng chào đón sự hủy diệt.

Nếu không thể tìm được sự cân bằng giữa các khái niệm trái ngược nhau, thì nê chọn một bên, bỏ bên còn lại.

Thế nên Dịch Nhữ mới kiên quyết nói là mình không thích, cô vứt bỏ tất cả quá khứ cũ, chọn con đường tươi sáng, độc lập, không phụ thuộc vào người khác. Cô mang vết thương bên mình, biến thành một người hoàn toàn mới.

Đây là thứ mà cô muốn.

Dịch Nhữ khẽ lên tiếng, cô thẳng thắn và kiên định hơn bao giờ hết, “Tất cả đều chỉ là trao đổi dục vọng, anh cũng từng nói rồi, em cần anh như anh cần em, đều vì sự quấy phá của ham muốn tình dục thôi… chẳng phải thế sao?”

Mặc dù ham muốn trong người cứ tăng vọt khiến cô vô thức run lên, bầu không khí chợt im lặng trong chớp mắt. Hạ Cảnh Chiêu chậc một tiếng, anh cắn răng gằn từng chữ một, “Nói mãi mà em không hiểu.”

Hạ Cảnh Chiêu đi ra ngoài một lát, rồi anh quay lại rất nhanh, còn có một vài người đi theo anh.

Dịch Nhữ vẫn ngồi trên thảm như trước, tuy là chiếc váy ngắn cô mặc che khuất được bộ phận nhạy cảm nhưng bờm tai mèo và chiếc đuôi nằm dưới váy khiến cô mặc như không mặc. Dịch Nhữ xấu hổ đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.

Trong nỗi lo lắng tột độ, hoặc là vì thời gian, thân thể của Dịch Nhữ run rẩy một cách mất kiểm soát, cảm giác tê ngứa trong huyệt thịt trở nên rõ ràng hơn. Gần như là cô không muốn để ý tới ánh mắt của người khác, chạy tới cầu xin Hạ Cảnh Chiêu chịch mình.

Lúc này, Hạ Cảnh Chiêu chậm rãi bước tới.

Sau khi đến gần cô, anh ngồi xổm xuống, đầu ngón tay lạnh lùng khẽ sờ lên bờ môi run rẩy của cô.

“Nếu tỉnh táo khiến em đau khổ, em đã từng cân nhắc tới chuyện hoàn toàn mất đi lý trí không?”

Lòng Dịch Nhữ có linh cảm không ổn, cô bấu vào lòng bàn tay, thì thào hỏi, “Anh định làm gì?”

Hạ Cảnh Chiêu thản nhiên ra lệnh cho người sau lưng, “Tiêm cho cô ấy.”

Anh nói xong, nhóm người sau lưng anh lập tức giữ chặt vai và cánh tay Dịch Nhữ, hình như có nhân viên y tế cầm bông gòn lạnh thoa lên tay cô.”

“Buông ra!” Dịch Nhữ giãy giụa vô ích, “Hạ Cảnh Chiêu, anh đừng làm chuyện khiến em buồn nôn!”

Hạ Cảnh Chiêu vuốt ve đuôi mắt của cô, anh ôn hòa nói, “Nếu tỉnh táo đau khổ thì anh sẽ giúp em.”

Dịch Nhữ cảm nhận được cảm giác đau đớn trên cánh tay, thuốc được tiêm vào.

Sau một lúc lâu, tất cả mọi người đều bỏ đi, chỉ còn hai người bọn họ.

“Đây là thứ gì?”

“Một loại thuốc rất phù hợp với em.” Hạ Cảnh Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Nếu coi loại thuốc trước đó em uống là thuốc dẫn, thì đây chính là mấu chốt để phát huy hết tác dụng của nó. Thật ra anh cũng không muốn dùng, loại thuốc trước đó đã có tác dụng rất mạnh rồi nhưng em vẫn chống lại anh, anh không còn cách nào khác.”

“Anh muốn nhìn em khi em hoàn toàn mất lý trí, được không?’

Dịch Nhữ chìm sâu trong hơi thở nặng nề của Hạ Cảnh Chiêu, cô càng nghe càng thấy tuyệt vọng, cô run rẩy sờ vào lỗ kim, định cào thì bị anh túm lấy.

Bình luận

Để lại bình luận