Chương 93

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 93

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Em đừng nhúc nhích, anh không muốn trói em lại đâu.”

Hạ Cảnh Chiêu dịu giọng, “Yên tâm, không phải chất gây nghiện đâu, sau khi hết tác dụng em sẽ khôi phục bình thường. Bây giờ em ngủ một giấc đi, anh luôn ở cạnh em.”

Dịch Nhữ nằm xuống giường.

Cô nằm trong lồng ngực của Hạ Cảnh Chiêu, lại cảm thấy thật lạnh. Trước khi ngất đi, cô nắm tay anh, khẽ nói chuyện, giọng cô mờ nhạt xa xôi kèm theo cảm giác chua xót, “Em nghĩ rằng trong màn đêm sẽ không có bóng tối nào nữa… hóa ra là không phải.”

“Khó chịu quá…”

Đầu óc dần tan rã, choáng váng, , mọi giác quan đều trở nên đờ đẫn, chỉ có huyệt thịt ướt sũng và đầu vú sưng đỏ là nhạy cảm nhất, cùng với tất cả những nơi bị Hạ Cảnh Chiêu chạm vào. Dịch Nhữ cảm thấy đã lâu rồi cô không suy nghĩ.

Hạ Cảnh Chiêu đã đạt được mục đích, anh đã cởi găng ra, chà đạp lên điểm nhạy cảm của Dịch Nhữ bằng ngón tay có vết chai mỏng, mỉm cười nghe Dịch Nhữ rên rỉ nũng nịu mất lý trí.

Hôm nay, khi anh mở cửa ra, Dịch Nhữ đang máy móc gõ liên tục vào cửa sổ kính sát đất.

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, mãi một lúc sau Dịch Nhữ mới cứng đờ, cô lập tức cuộn người lại cố sức rúc về phía sau. Nghe tiếng bước chân tới gần, Dịch Nhữ liên tục cầu xin nức nở, “Xin lỗi anh… xin lỗi, em… em không muốn chạy, em… em nghe thấy… có một con chim nhỏ bên ngoài… nó đâm, đâm vào… hu hu, em xin lỗi…”

“Anh biết, không sao cả.”

Hạ Cảnh Chiêu ôm cô vào lòng.

Dịch Nhữ trở nên nhát gan và sợ đau hơn trước.

Khi thuốc lần đầu phát huy tác dụng, Dịch Nhữ vẫn luôn nói muốn rời khỏi, muốn chạy trốn. Cô lẳng lặng chờ chân lành hẳn, giả vờ trong một khoảng thời gian dài, chạy ra khỏi phòng nhân lúc anh chưa chuẩn bị, cuối cùng bị bắt lại ở phòng khách.

Hạ Cảnh Chiêu rất tức giận, anh trói cô lại, lấy dây thắt lưng quất vào người cô, sau khi quất xong lại chịch cô. Nửa đường cô xin tha, nhưng dù cô có khóc lóc giàn giụa nước mắt tới mức nào, anh cũng sẽ không nhúc nhích, cho tới khi cô ngất đi lần nữa.

Sau khi Dịch Nhữ tỉnh lại, cô như biến thành một người khác, vừa nhút nhát vừa ngoan ngoãn nắm tay anh, nói là cô sợ đau, cô run rẩy hỏi lần sau anh có thể nhẹ chút được không?

Lúc này Hạ Cảnh Chiêu mới biết là loại thuốc này thay đổi tính nhẫn nại chịu đựng của cô, chỉ cần anh dùng sức mạnh một lúc là cô không chịu được.

Hôm nay Dịch Nhữ mặc chiếc quần lót chữ T màu trắng, một cái đuôi xám cắm giữa khe mông, trên đầu là lỗ tai lông xù màu xám.

Hạ Cảnh Chiêu không cần ra lệnh gì là Dịch Nhữ đã ngoan ngoãn quỳ xuống, vểnh cái mông ướt át nhớp nháp lên chờ anh cắm vào.

Hạ Cảnh Chiêu đã chán tư thế vào từ phía sau từ lâu, anh ôm lấy Dịch Nhữ, đè lên xương hông của cô, nhắm dương vật vào cái mông tròn đầy đặn, muốn cắm vào huyệt thịt ướt sũng của Dịch Nhữ.

“Nhanh chút… ưm…! Sướng quá… cái kia của anh…”

Giọng nói của Dịch Nhữ cũng thay đổi, hơi mỏng manh, như giọng điệu ngơ ngác đặc trưng của một đứa trẻ. Ban đầu điều này không thể hiện rõ, nhưng sau này lần, tiếng nói thánh thót của cô chuyển sang non nớt, trong giọng nói có vẻ ngây thơ nũng nịu không phù hợp với tuổi tác, mặc dù không tương phản với dung mạo ngây thơ thanh thuần của cô nhưng lại quá khác thường.

Bác sĩ nói đó là thoái hóa do thuốc hoặc nhân tố tâm lý, có thể là cả hai lý do này.

Tạm thời Dịch Nhữ thoái hóa thành một đứa bé yếu ớt, cứ làm những động tác máy móc, tư duy và cách nói chuyện đều như lúc còn nhỏ.

Dịch Nhữ thường hay gọi Hạ Cảnh Chiêu là anh, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi là chủ nhân, tự xưng là cưng, khi thì gọi tên anh một cách quyến rũ. Hạ Cảnh Chiêu là kẻ không chịu nổi trước tiên, anh đeo đai trinh tiết cho Dịch Nhữ, nhưng lần này là vì kìm nén bản thân.

Bình luận

Để lại bình luận