Chương 97

“Anh vẫn luôn nhớ em.”

Thời hạn ba tháng đã gần đến.

Triệu chứng thoái hóa của Dịch Nhữ càng lúc càng rõ ràng, dù lặp lại bao nhiêu lần thì cô vẫn không tài nào nhớ được tên của Hạ Cảnh Chiêu. Hạ Cảnh Chiêu hỏi nhiều, Dịch Nhữ vừa nghe được câu hỏi này là cô run rẩy bật khóc, hoặc là hứng tình, muốn được chịch trong cơn sợ hãi lo lắng.

Hạ Cảnh Chiêu rất đau đầu trước chuyện này.

Anh đã ngừng sử dụng thuốc hơn một tháng, nhưng Dịch Nhữ không hề có dấu hiệu hồi phục mà càng ngày càng đeo bám chặt lấy anh, đi theo anh suốt ngày, ngay cả khi anh muốn đi WC, cô cũng đòi theo.

Anh gọi cho bác sĩ đã nghiên cứu loại thuốc này tới nhà.

Bác sĩ run rẩy nói, “Xin lỗi ngài… tổng giám đốc Hạ, có lẽ ngài cần bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp giúp đỡ…”

Bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp lại nói, “Hình như là kết quả mà chính cô ấy chọn.”

Anh ta nói, có thể sự thoái hóa này là một chiến lược tự bảo vệ mình trong tình cảnh cực đoan, nên cải thiện hoàn cảnh, bạn bè người thân kiên nhẫn dẫn dắt mới là điều quan trọng khiến cô khôi phục.

Hạ Cảnh Chiêu tìm được từ quan trọng – hoàn cảnh.

Hoàn cảnh cực đoan, hóa ra ở cạnh mình là nơi khiến Dịch Nhữ khó chấp nhận được sao?

Khi bác sĩ tới nơi, Dịch Nhữ đang ngủ.

Hạ Cảnh Chiêu ngồi bên giường cô một lúc, khi lòng bàn tay bị nắm lấy, anh mới hoàn hồn.

Dịch Nhữ chui ra khỏi chăn, ngồi lên đùi anh, cất giọng ngọt ngào khàn khàn, “Ba, chào buổi sáng.”

Hạ Cảnh Chiêu lập tức dâng trào cảm xúc, anh nâng gò má cô lên, “A Nhữ sẽ rời khỏi anh sao?”

“A Nhữ là ai? Con là bé cưng.”

“A Nhữ là một mặt khác trong lòng bé cưng.”

Dịch Nhữ nghiêng đầu khó hiểu, “Bé cưng sẽ không bao giờ rời khỏi ba.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn anh, những nụ hôn chi chi như mây in lên mặt anh.

Hạ Cảnh Chiêu không thể kìm chế được, anh đáp trả bằng một nụ hôn sâu, trong đôi mắt đen kịt lộ ra tính chiếm hữu mãnh liệt.

Anh nặng nề nói, “Được, chúng ta cứ chìm đắm ở đây cả đời thôi.”

Thành phố A.

Tầng cao nhất của tòa nhà.

Hạ Cảnh Chiêu ngồi ở sofa, ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu qua cửa sổ thủy tinh, một phần chiếu lên bóng của Hạ Cảnh Chiêu, một phần phản chiếu trên đỉnh đầu Dịch Nhữ.

Dịch Nhữ đang quỳ trên tấm thảm giữa hai chân anh, khẩu giao cho anh.

Hạ Cảnh Chiêu vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, anh nhàn nhã ấn bút lật trang , xem bản báo cáo trên màn hình lớn ở đối diện.

“Cốc cốc.”

Có người gõ cửa.

Tạ Viễn Ninh lạnh lùng bước vào, “Tổng giám đốc Hạ tìm tôi vì chuyện…”

Chữ “gì” chưa kịp thốt ra, cửa tự động đóng lại, Tạ Viễn Ninh ngơ ngác nhìn người đang quỳ giữa hai chân Hạ Cảnh Chiêu.

Không, là búp bê,

Cô buộc hai bím tóc đuôi ngựa, đeo một chiếc bờm hình con thiên nga trắng, lông tơ lắc lư theo động tác của cô. Cô mặc một chiếc áo thun croptop màu hồng nhạt, lộ ra eo nhỏ, mặc chiếc váy xếp ly caro ngắn, có thể thấy được một phần đùi, ở đó một cái đuôi bông to màu trắng vươn ra, lắc lư qua lại.

Cô đeo găng tay màu trắng dài, không đi giày, chỉ đi tất ren màu trắng, trên mắt cá chân bên phải là một sợi xích màu bạc hết sức chói mắt, sợi xích nằm dưới sàn, đầu còn lại nối với bên eo Hạ Cảnh Chiêu.

Dịch Nhữ ngồi xổm dưới đất, không dùng tay mà là dùng miệng ngậm lấy dương vật của Hạ Cảnh Chiêu, có tiếng nước chùn chụt vang lên.

Tạ Viễn Ninh chết lặng ngay tại chỗ, lòng anh ta ngổn ngang bối rối, giận dữ không kìm nổi, “Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy? Cô ấy là người vợ anh cưới về, là người!”

Hạ Cảnh Chiêu lạnh lùng liếc Tạ Viễn Ninh, anh đặt tay lên gáy Dịch Nhữ, “Cô ấy bằng lòng tự nguyện.”

Bình luận

Để lại bình luận