Chương 101

Cũng vì thế mà anh đã nếm được sự cao tay trong kế hoạch của Dịch Nhữ, anh hoàn toàn trở lại trạng thái tinh thần khi Dịch Nhữ ở trong nước còn anh ở nước goài.

Lúc đó anh rất bận rộn, tần suất liên lạc với Dịch Nhữ không cao nhưng bọn họ vẫn duy trì liên lạc mỗi ngày.

Anh tập trung vào chuyện học hành, không nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Dịch Nhữ, bây giờ nghĩ lại, khi ấy đã có dấu hiệu rồi.

Dịch Nhữ gửi email vào lúc 24 giờ hàng ngày, Hạ Cảnh Chiêu tập trung vào công việc, về đêm, anh về căn phòng kết hôn của bọn họ ở thành phố A, trong căn phòng trống rỗng, anh đọc từng chiếc email Dịch Nhữ gửi cho mình.

Hạ Cảnh Chiêu cũng hồi âm những email của Dịch Nhữ trong một thời gian cố định, ngôn ngữ và giọng điệu như người yêu thắm thiết, hôm nay anh làm gì, có chuyện gì hay ho xảy ra, tiếp theo sẽ định làm gì.

Cuối cùng anh luôn hêm một câu vào cuối mỗi câu trả lời “A Nhữ, anh nhớ em nhiều lắm.”

Kèm theo là những bức ảnh chụp ngày hôm đó.

Có đôi khi email của Dịch Nhữ có chữ, có lúc không.

Trong ba ngày ở tuần này, Hạ Cảnh Chiêu chỉ nhận được hình ảnh, vừa bấm vào thì mới biết là cực quang.

Lòng Hạ Cảnh Chiêu rung động.

Lúc trước trong ảnh chụp của Dịch Nhữ sẽ không cho thấy đặc điểm vị trí địa lý rõ ràng như vậy, nhưng bức ảnh này có thể khiến anh biết rõ là cô đang ở đâu.

Hạ Cảnh Chiêu in tấm ảnh ra, dán lên tường theo thứ tự, bên cạnh là những tấm ảnh phong cảnh rực rỡ phong phú, là ảnh phong cảnh ở khắp nơi trên thế giới do Dịch Nhữ chụp cho anh.

Hạ Cảnh Chiêu đứng trước bức tường đầy ảnh, nhìn chăm chú vào chúng một lát rồi gửi cho cô một email.

Anh gửi cho cô một đoạn ghi âm dài mười phút, mười phút dài như mười năm.

Mỗi lời anh nói ra đều như một cái gai đâm vào tim, chạm vào thì đau, rút ​​ra thì chảy máu, anh chỉ có thể chờ thời gian chữa lành cho mình, để mình thích nghi, chờ nó biến thành một nốt ruồi rõ rệt nhất.

Cuối cùng anh xóa đi, lại hồi âm với vài chữ: [Được rồi, anh nhớ em nhiều lắm.]

Email của Dịch Nhữ đã từ từ thay đổi, từ email ít chữ trở thành email nhiều chữ, càng lúc càng có nhiều video. Có mấy lần Hạ Cảnh Chiêu có thể đọc được thông tin, điều tra được vị trí hiện tại của Dịch Nhữ nhờ nội dung email.

Nếu anh muốn bắt cô, cứ đi bây giờ là được.

Anh ấn vào email Dịch Nhữ gửi trong hôm nay.

[Người gửi: A Nhữ]

[Tiêu đề: ngày thứ 73]

[Hôm nay em đi leo núi một mình, đây là chuyện lúc trước em không thể tưởng tượng được. Màn đêm buông xuống, đen kịt, vươn tay không thể thấy năm ngón, em cảm cảm thấy như mình đang quay trở lại địa ngục mà anh đưa em tới, em lại bắt đầu hận anh, nhưng em đã đi rồi, em còn chưa thể tha thứ cho anh, nhưng em phải tha thứ cho bản thân, phải vượt qua nỗi sợ bóng tối một lần nữa. Đây là một đêm đáng sợ với em, may mà hôm sau em bình an thức dậy, kéo lều trại ra. Ánh bình minh nhẹ nhàng chiếu vào mặt, tất cả trang bị của em vẫn còn đó, em không còn sợ bóng tối đến thế. Đây là một chuyện khiến người ta kích động, em chia sẻ cho anh sự lo lắng, sợ hãi và niềm vui sau khi sống lại từ cảnh khốn cùng với anh, Hạ Cảnh Chiêu.]

[Tiêu đề: ngày thứ 90]

[Gần đây em đang ở một thị trấn nhỏ, phải ở một tháng, hôm nay em mệt chết mất.] Kèm theo rất nhiều ảnh…

[Tiêu đề: ngày thứ 97]

[Gần đây em có đọc một cuốn sách. Tâm lý học gọi mối quan hệ của chúng ta là “mối quan hệ cộng sinh biến dạng”, khác với thân thể người bình thường vừa muốn độc lập vừa muốn dựa dẫm vào hau, chúng ta khát khao một quan hệ ràng buộc chặt chẽ, hình như anh không có thể sống thiếu em, em cũng không thể sống thiếu anh.

Bình luận

Để lại bình luận