Chương 102

Nhưng điều này khó mà thành công được, từ lúc chia tay anh, em luôn cố gắng đẩy anh ra để độc lập, chỉ là anh đã nói đúng, em thừa nhận là em cần anh. Nhưng em vẫn là em, thay đổi là một chuyện không dễ. Có lẽ trong năm nay sẽ xảy ra rất nhiều việc, em không biết hướng đi trong tương lai, cứ giao cho số phận và thời gian giải quyết những chuyện còn lại đi.]

[Tiêu đề: ngày thứ 104]

[Tối qua em gặp ác mộng, trong một tuần tiếp theo em không muốn liên lạc với anh lắm, chủ nhân.]

[Tiêu đề: ngày thứ 112]

[Nguyên tắc của BDSM là sự an toàn, lý trí và sự đồng ý có hiểu biết. Chủ nhân, anh đã làm được chuyện gì? Chỉ cần một phía cảm thấy đau khổ thì đã là không phù hợp, không phù hợp thì nên tách ra là nhận thức chung của bất kỳ mối quan hệ nào. Lúc trước chúng ta chia tay, vốn không cần lý do, sự trừng phạt của anh đã tổn thương đến em, em còn chưa thể tha thứ cho anh được, sau khi em về, chúng ta ly hôn đi.]

[Tiêu đề: ngày thứ 130]

[Chuông gió màu xanh rất đẹp] kèm ảnh chụp.

[Tiêu đề: ngày thứ 185]

[Gần đây em đang dạy tiếng Trung cho con của Sam, cậu nhóc rất đáng yêu, thông minh, không khác gì con của dì quản lý ký túc xá trường đại học của em, anh nghe nhóc nói tiếng Trung này.] kèm file ghi âm.

[Em tiết kiệm đủ tiền rồi, khởi hành, bắt đầu trạm tiếp theo.] kèm ảnh chụp và video.

[Tuyết rơi vào giày, lạnh quá.] kèm ảnh [Chắc là ở thành phố A cũng sắp có trận tuyết đầu mùa nhỉ, hôm qua em hỏi Tiểu C, cô ấy cũng tới thành phố A, cô ấy nói gần đây nhiệt độ giảm mạnh.]

[Ở đây ấm áp hơn, tiếp theo định ở đây hai tháng, vô tình đảm nhận công việc phiên dịch, gần đây em phải cố gắng học tập.] kèm ảnh.

[Em quen được rất nhiều bạn bè mới ở đây, đều quen trong lúc làm việc, ngày nào cũng rất vui vẻ, trà tích lan hồng ở đây rất ngon. Còn anh thì sao? Gần đây anh thế nào?] kèm ảnh.

[Hôm nay em đi tham gia hôn lễ, Alex và Fanny kết hôn với nhau, sau khi bọn họ ly hôn xong thì hẹn hò năm năm, bây giờ lại sống cùng nhau, em viết chữ bằng bút lông tặng bọn họ, chúc mọi người sống hạnh phúc] kèm ảnh và video.

Cho tới ngày cuối cùng.

[Tiêu đề: ngày thứ 365]

[Cảnh Chiêu, em về rồi.]

Mưa to tầm tã bao phủ cả bầu trời thành phố A, màn trời u ám xám xịt.

Hạ Cảnh Chiêu mở cửa quán cà phê, tìm được Dịch Nhữ mà anh đã không gặp suốt một năm ở vị trí trong cùng. Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, Dịch Nhữ mỉm cười, “Lâu rồi không gặp, Cảnh Chiêu.”

Hình như trông cô không có gì khác lúc trước.

Cô mặc trang phục thường ngày, quần jean đơn giản, toát lên vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, làn da vẫn trắng trẻo như trước, vì kiểu tóc mới có vẻ tùy ý nên cho người ta cảm giác phóng khoáng thoải mái, vừa có dịu dàng cũng vừa mạnh mẽ.

Hình như trên người cô có gì đó khang khác.

Hạ Cảnh Chiêu kìm nén cảm xúc muốn ôm cô vào lòng, vùi cô vào xương cốt, mang về ngắm nghía, anh im lặng bình tĩnh ngồi xuống chỗ đối diện cô.

Anh nhịn một năm, không cần phải làm như thế. Trong năm nay, anh chìm trong nỗi giày vò sống không bằng chết, đã hiểu được rất nhiều chuyện.

Anh nhếch bờ môi mỏng lên, “Chào mừng em quay về.”

Dịch Nhữ, “Năm qua anh có khỏe không? Tại sao trong khoảng thời gian sau này, anh không gửi email cho em nữa?”

“Không phải là không gửi.” Hạ Cảnh Chiêu phớt lờ nửa câu trước, chỉ trả lời một cách sâu xa, “Anh không thể trả lời được.”

Dịch Nhữ, “Anh không hỏi em làm sao trốn được à?”

“Em liên lạc bạn bè trên mạng.” Ánh mắt của Hạ Cảnh Chiêu trở nên sắc bén hơn, anh thản nhiên nói, có nghĩa là anh đã biết được Dịch Nhữ đi đâu ở đâu từ lâu rồi.

Bình luận

Để lại bình luận