Chương 119

Cô có chút hiểu ra, “Anh không nghĩ để nó chết chứ? Bởi vì lần trước nó đã bắn anh bị thương hai lần”

“Sao vậy được.”

Anh thầm cười, cuối đầu xoa xoa cái cổ trắng nõn của cô, giọng nói trầm khàn truyền vào tai, “Dù sao anh cũng đã bắn em bị thương, huề nhau.”

Bây giờ chỉ cần nghĩ lại bắp chân liền ẩn ẩn đau nhức, vết sẹo dữ tợn đó là bằng chứng vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Cô nằm viện hai tuần thì xuất viện, anh trực tiếp đưa cô đi lĩnh chứng.

Khó có thể tin chính là, đã hai tuần qua cô chưa từng được nhìn thấy con mình, hay là cho bọn nó bú sữa, cô nghi ngờ Phó Hựu đã giấu bọn chúng không muốn cho cô nhìn thấy, Cô đã nhiều lần yêu cầu anh mang đứa trẻ đến nhưng anh luôn từ chối để cô nghỉ ngơi.

Sau khi xuất viện, về đến nhà chuyện đầu tiên cô làm chính là tìm kiếm trong biệt thự, nhưng đến cái cái bóng cũng không thấy, lửa giận trong lòng không nhịn được nữa, xuống lầu thấy được người đàn ông đang ở phòng khách mỉm cười nhìn cô, túm lấy áo anh, nghiến răng nghiến lợi trừng anh.

“Anh đem con giấu ở đâu? Đem bọn chúng cho tôi! Đó là đứa nhỏ tôi vất vả khổ sở sinh ra, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp!”

Lửa giận khiến gân xanh trên cổ cô nổi lên, ở làm da trắng nõn nổi lên vô cùng rõ ràng, Phó Hựu nắm lấy bàn tay nhỏ bé tinh tế của cô, bàn tay to bao bọc, xoa xoa mu bàn tay cô.

“Vợ à, vội vàng cái gì? Chúng ta vừa mới lĩnh chứng mà, còn chưa tận hưởng thật tốt thời gian sau kết hôn đâu, để con ở đây sẽ rất phiền, dù sao sữa của em cũng là cho anh uống, anh cũng không muốn để bọn nó độc chiếm.”

Cơ thể cô tức giận đến run rẩy, bở vai theo hơi thở mà run lên, không thể nhịn được giơ tay tát anh một cái.

Âm thanh thanh thúy từ lòng bàn tay vô cùng rõ ràng, sắc mặt anh khẽ biến, đau đớn liếm liếm răng hàm, nhưng lại không có tức giận.

“Đưa con cho tôi!” Cô hét lên.

Phó Hựu thản nhiên xoa xoa khuôn mặt phiếm hồng của mình, cười càng thêm tự đắc.

“Em dám đánh anh, là không muốn đứa nhỏ nữa sao?”

Toàn thân chết lặng cũng bắt đầu run lên, khó có thể tin, “Anh vừa mới kết hôn liền đối xử với tôi như vậy?”

Anh bỗng nhiên cầm cánh tay cô, đẩy cô lùi nhanh về phía sau nặng nề dựa vào góc tường, cúi đầu xuống há miệng cắn vào cổ cô, rồi đưa đầu lưỡi ra liếm lên da thịt non mềm.

Khương Hân khó chịu ngẩng đầu lên, chết lặng tiếp nhận hành động của anh.

“Vợ à, em nghe lời, nghe lời thì anh liền để em gặp bọn chúng, chúng ta cũng đã kết hôn rồi, sao lại không để cho em gặp con của chúng ta được chứ, chẳng qua là bọn chúng ở đây sẽ quấy nhiễu chúng ta, anh còn muốn sống trong thế giới hai người với em mà.”

Anh nói nghe rất hay, nhưng rõ ràng chính là muốn dùng con uy hiếp cô.

“Anh cho tôi gặp bọn chúng, cho tôi gặp bọn chúng a!”

Khương hân tức giận duỗi chân đá anh, nhưng sức lực không lớn, với anh mà nói cũng chỉ như gãi ngứa.

Anh cọ mạnh vào má và cổ cô, làm dịu đi sự lửa giận của cô, lại dùng giọng điệu cưng chiều mà nói.

“Ngoan, nghe lời, em mới xuất viện, anh cũng không nghĩ chạm vào em, cho nên hôm nay trước tiên vắt sữa của em đi.”

“Anh chính là một tên tiểu nhân vô sỉ!”

“Đúng vậy, anh vô sỉ, ai bảo anh yêu em, cho nên em phải yêu thương anh đi.”

Chính là dùng hai đứa nhỏ để uy hiếp cô yêu anh, nếu không sau này anh không thể nghĩ ra cách nào khác có thể khiến cô yêu anh được.

Đây đúng là mức cược thấp nhất để giành chiến thắng và cũng là cơ hội cuối cùng để thắng.

Kể từ ngày đó, không biết đã bao lâu rồi cô vẫn chưa gặp được con của mình, không biết là đã một hay hai tháng.

Những người khác đều là nhìn con của mình từng chút mà trưởng thành, còn cô ngay cả đứa con do chính mình sinh ra cũng chưa từng nhìn thấy!

Bình luận

Để lại bình luận