Chương 120

Trong lòng cô càng nghĩ càng nổi giận, ngược lại người đàn ông kia một chút cũng không quan tâm, chỉ nói đi nói lại có câu kia.

“Em nghe tời thì anh liền cho em gặp bọn chúng.”

Đến khi cô không thể nhịn được nữa, túm lấy quần áo anh nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Anh muốn tôi nghe lời như thế nào? Tôi phải nghe bao lời của anh thì mới có thể gặp con của tôi? Anh nói đi!”

Anh nở nụ cười khác thường, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô, an ủi một con mèo đang nóng nảy xù lông.

“Chỉ cần em yêu anh, hứa vĩnh viễn không rời khỏi anh, ở bên cạnh anh một đời, đây mới gọi là nghe lời.”

Cô chịu đủ rồi, thực sự chịu đủ rồi, lo lắng khóc lên, “Tôi cũng đã hứa với anh sẽ không rời khỏi anh! Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, anh còn lo lắng cái gì?”

“Không phải là muốn tôi yêu anh sao? Được, tôi hiện tại đã yêu anh rồi, như vậy còn không đủ nghe lời sao? Anh đưa con cho tôi, tôi muốn gặp bọn chúng!”

Cô vỡ òa cảm xúc không kìm được khóc lớn, anh vuốt ve má cô, anh mắt mang chút thương xót như nhìn một con vật đáng thương.

“Vợ ngoan, em chính là đang lừa anh, em không hề yêu anh, mọi thứ em nói chẳng qua là vì muốn gặp con, vì để lấy lòng an, rất không chân thành, chờ anh đến khi anh thực sự cảm nhận được em yêu anh thì anh mới để em gặp bọn chúng.”

Cô bất lực che mặt, quỳ xuống giường bật khóc, là một người mẹ mà đến con mình cũng không thể gặp được, điều này dường như còn khó chịu hơn cả bản thân lâm vào tuyệt vọng.

Ở một mức độ nào đó, Khương Hân thực sự bắt đầu nghe lời.

Cùng anh nói chuyện thảo luận về chuyện của con, cố gắng trở thành một con rối ngoan ngoãn, về cơ bản là anh nói cái gì thì làm cái đó, để khiến cho anh nhanh chóng tin tưởng mình đã thực sự yêu anh, lúc đối mặt với anh đều là bộ dáng tươi cười.

Nhìn có vẻ hơi xa vời, nhưng điều này thực sự khiến tâm trạng của anh tốt hơn nhiều, so với bình thường anh bám dính lấy cô còn mệt hơn, ngay cả khi làm tình cũng không có một câu phản kháng mà chỉ hùa theo tư thế yêu thích của anh.

Thường ở trong sự nhẫn lại cùng nghẹn khuất, tiềm thức lầm tưởng rằng cô có thể thực sự yêu anh, nhưng nghĩ lại thì sao.

Dù sao thì cô cũng không chạy thoát được, cũng chỉ đơn thuần vì muốn gặp con, nhịn một chút là được.

Anh rất ít khi đưa cô ra ngoài, có lẽ lần cuối cùng anh đưa cô ra ngoài chơi là đi trải nghiệm động đất, đối với anh đã có bóng ma, cho dù muốn đưa cô đi chơi ở đâu thì cũng phải điều tra sự an toàn cùng tai họa ẩn lấp ở đó.

Không biết là vì bảo vệ chính mình hay là vì bảo vệ cô.

Cứ như vậy, thời gian đã trôi qua hơn nửa năm, từ mùa đông đến mùa hạ.

Bỗng nhiên có một ngày anh nói muốn đưa cô ra ngoài gặp mọi người, cô vui vẻ tưởng là anh muốn đưa mình đi gặp con nhưng không ngờ lại là đến bệnh viện tâm thần nơi em trai cô đang điều trị.

Kể từ khi đó, cô cũng chưa từng đến đây, đều là từ trong miệng Từ Ứng biết được tình trạng điều trị của cậu.

Khi cánh cửa sắt của phòng bệnh mở ra, một làn gió nóng mùa hè từ cửa sổ thổi tới.

Rèm cửa màu trắng bị thổi bay phiêu đãng ở trên không, người trên giường bệnh quay đầu nhìn lá cây xanh mướt bên ngoài, bị gió thổi làm nhiễu loạn tầm mắt.

Nghe thấy phía sau có thanh âm, cậu chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, ở trong bệnh viện tóc đã dài không ít, buộc túm sau đầu, còn tóc mái phía trước thì được chải lộn xộn rồi dùng một chiếc kẹp màu đen kẹp trên đỉnh đầu.

Trông có hơi buồn cười, dưới khuôn mặt đáng yêu của cậu đeo một cặp kính cận, cậu rất hợp với tóc dài, vậy mà lại trông rất thư sinh, tuấn tú.

Khương Nghị ngơ ngác nhìn cô, ước chừng năm giây, cậu mới mở miệng, từ trong miệng chậm rãi phát ra giọng nói.

Bình luận

Để lại bình luận