Chương 121

“Chị.”

Khương Hân nhấc chân đi tới, cách cậu càng ngày càng gần, người trước mặt đột nhiên duỗi cánh tay ra, duỗi thẳng sống lưng ôm lấy cô.

Cô cúi đầu vỗ nhẹ vào lưng cậu, nhẹ giọng hỏi, “Ở bệnh viện điều trị tốt hơn nhiều sao?”

“Vâng.”

Vuốt ve lên trên, sờ tới vết sẹo trên cổ cậu, trong lòng cảm thấy áy náy.

“Thật xin lỗi.”

Cậu cọ vào xương quai xanh của cô, nhẹ giọng nói, “Chị, chị mặc váy trắng thật xinh đẹp.”

Trong kí ức ngày trước, mỗi lần cô đều mặc quần da đen, ngầu cực kì, một thời gian còn trở thành thần tượng lúc nhỏ của cậu.

Hiện tại, trở thành nữa thần của cậu, chị của cậu.

Người đàn ông đứng ở cửa, đợi bọn họ ôm xong nhưng một phút, hai phút vẫn không buông ra, không chịu được nhấc chân bước vào.

“Ôm đủ chưa?”

Khương Nghị mở bừng mắt ra, ôm chặt Khương Hân trong tay, chỉ nâng cặp mắt hoa đào lên không biểu cảm nhìn anh.

Khương Hân vỗ vỗ lưng cậu định đứng dậy, nhưng đột nhiên bị cậu ôm chặt lấy, sau đó bên tai vang liên một tiếng gầm chói tai.

“Đụ mẹ mày!”

Khương Nghị vớ lấy cái gối trên giường giơ cánh tay đập mạnh vào người anh.

Phó Hựu nghiêng mình sang một bên, yên ổn tránh thoát.

Anh biết cậu em vợ này không đơn giản như vậy, nếu không cũng không đến mức hiện tại còn bị nhốt ở đây.

Khương Hân sửng sốt hai giây, bên tai lại truyền đến một câu chửi thề.

“Tao đụ bố mày!”

“Có tin bố mày giết chết mày không? đồ ngu ngốc! Ai mẹ nó cho mày ở cùng với chị tao, chết tiệt, chết càng xa càng tốt cho tao, cút cho bố mày!”

Vì đã đoán trước được sẽ có chuyện như này, Phó Hựu không dấu vết bước tới, lấy từ trong túi ra một cuốn sổ đỏ, quơ quơ trước mặt cậu.

“Mở lớn mắt chó mà nhìn cẩn thận cho tao, tao hiện tại chính là chồng của chị gái mày, gọi anh rể, mau lên.”

Khương Hân khó có thể tin nhìn anh, “Anh lấy giấy đăng ký kết hôn ở đâu?”

“Đều mang theo bên người để làm bằng chứng.”

Khương Nghị nheo mắt nhìn kỹ hơn, người trong ảnh đúng là chị của cậu, phía dưới tên và ngày tháng năm sinh đều đúng, không thỉ chịu được, cầm lấy định xé ra.

Phó Hựu lại nhanh hơn cậu một bước, đem giấy chứng chận kết hôn lấy đi, từ từ đóng lại rồi cất vào túi của mình.

“Nhìn rõ chưa? Em vợ.” Anh trêu chọc.

“Tao nhìn rõ bố mày á! Người đàn ông như mày làm sao xứng kết hôn với chị tao! Chúng là một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, mày mẹ nó khoe khoang với tao, các người nhất định không được bao lâu sẽ li hôn! Chờ bố mày chặt đứt chân mày, kéo tới cục dân chính li hôn!”

Lời chửi bậy như sấm bên tai, Khương Hân cảm thấy những lời này như thế nào lại chính là những lời cô nói trước kia.

Cô xoa xoa đầu cậu, xoa dịu cơn giận của cậu, cúi xuống nói với cậu, “Được rồi, đem lời chửi bậy vừa rồi thu lại, không có khả năng li hôn, hôm khác chị đem cháy ngoại của em đến cho em xem.”

Cậu chỉ có mở to mắt chỉ vào Phó Hựu đang âm thầm khoe khoang, “Chị đã sinh con cho cẩu nam nhân này!”

Cẩu nam nhân này không dấu vết đấm vào đầu cậu một quyền.

Khi bọn trẻ được gần hai tuổi, Khương Hân cuối cùng cũng được gặp bọn chúng.

Khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trong lòng giống như có cảm ứng vậy, sáng sớm vừa nhìn cô liền biết đó là con của cô, mũi chua xót, không nhịn được bật khóc.

Cô cứ nghĩ hai đứa nhỏ sẽ rất xa lạ với mình, sẽ gọi dì giống như đối với những người không quen biết, nhưng không nghĩ đến chọn chúng lại chạy đến, như là đã quen biết cô từ lâu.

“Mẹ!”

Giọng nói trong veo mềm nhũn, thân thể cô cứng đờ tại chỗ, tay được hai đứa nhỏ kéo, chúng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cười đùa.

Có thể khẳng định không nghi ngờ gì nữa, cô chính là mẹ của họ.

Vì sao chúng nhận ra cô?

Khương Hân hé môi, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã ngồi xổm xuống ôm chặt thân thể mềm mại vào lòng, nước mắt mặn chát rơi xuống chóp mũi, trên người bọn chúng có mùi thơm của sữa.

Bình luận

Để lại bình luận