Chương 122

Có một bàn tay nhỏ bé đặt lên trên mái tóc của cô, rồi chậm rãi đi xuống, vuốt ve, an ủi cảm xúc của cô, giọng nói mềm nhũn, là giọng con trai cô chưa từng nghe nói với cô.

“Chú Từ thường cho chúng con xem ảnh của mẹ, khi ba ba đến thăm chúng con cũng mang theo rất nhiều ảnh của mẹ, người là mẹ của chúng con, một người mẹ rất dịu dàng, con rất thích mẹ.”

“Con cũng rất thích mẹ! Rất thích rất thích!”

Khương Hân run rẩy bả vai, khóc nức nở nói, “Mẹ cũng……rất thích các con, rất yêu, rất yêu các con.”

Sau khi sinh ra, bọn chúng bị đưa đến nhà trẻ cho đến khi cai sữa, mới được Phó Hựu đón đi, đem bọn chúng giao cho hơn hai trăm người chăm sóc, mỗi ngày đều biết rõ tình trạng của hai đứa nhỏ, đều thừa dịp Khương Hân ngủ say, thì lặng lẽ rời đi trò chuyện video.

Giấu cô hai năm, nếu như hai đứa nhỏ lớn hơn một chút có khả năng gặp sẽ sợ cô, nếu không quá lo lắng sau này con không nhận ra sẽ khiến cô rất khổ sở thì anh hoàn toàn không muốn đưa hai tiểu quỷ này trở về.

Kể từ ngày đầu tiên gặp mặt, Phó Hựu đã tự giác cho bọn họ một ngày, sự kiên nhẫn của anh cũng chỉ trong một ngày hôm đó.

Một lớn, hai nhỏ ba người hàng ngày ngồi trên ghế sô pha chơi khối gỗ, nói chuyện phiếm, người đàn ông ở trên lầu, dựa vào lan can nhìn xuống, chăm chú nhìn từng cử động bên dưới.

Họ nói với nhau rất nhiều, so với người cha thường xuyên gặp mặt thì chúng thích người mẹ chỉ nhìn ảnh chưa từng gặp này hơn, hai đứa quấn lấy ôm cô không rời, nụ cười dịu dàng tràn đầy tình mẹ kia anh chưa từng nhìn thấy, anh rất vui.

Có lẽ, cô thực sự sẽ không rời khỏi anh.

Sau khi ăn cơm tối, hai tiểu quỷ kia vẫn quấn lấy cô không ngừng, sự kiên nhẫn của người đàn ông có hạn, anh nhăn mày, trầm mặt, “Thật không nên đưa các con trở về, còn chơi lâu như vậy nữa, ta liềm đem các con đưa trở về!”

Khương Hân vẻ mặt biến đổi, vô thức nắm chặt hai bàn tay bé nhỏ trong tay.

So với chú Từ và anh, bọn chúng càng sợ người cha nghiêm túc lạnh lùng này hơn, cô gái nhỏ mím môi, có đôi mắt trong veo giống mẹ, giọng nói còn non nớt mềm nhũn nói.

“Ba ba, người rõ ràng đã hứa với chúng con rằng sẽ cho chúng con đến đây ở cùng mẹ.”

Phó Hựu buồn bực cười, “Nhưng ta cũng không nói là sẽ không để các con quay trở về.”

“Vậy…..vậy chúng ta không chơi nữa, ngày mai chúng ta lại chơi, được không mẹ?”

Khương Hân cụp mắt xuống, ôm hôn lên mặt bọn chúng, “Ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai mẹ sẽ lại cùng con chơi.”

Cuối cùng Phó Hựu cũng được ôm người vợ ngọt ngào như mong muốn, trước sự ghen tuông vừa rồi, đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt.

Đóng cửa phòng ngủ, Khương Hân đột nhiên nắm lấy cổ áo anh, kiễng chân lên, há miệng cắn vào đôi môi mỏng của anh, thè lưỡi, tham lam chui vào từ môi anh, chủ động hôn anh.

Phó Hựu mở bừng mắt, có chút không hiểu nhìn động tác của cô, sau đó cô bỗng nhiên đẩy anh xuống giường sau lưng, đè lên người anh, cúi đầu bắt đầu cởi áo sơ mi đen của anh.

Cô đột ngột hành động nhưu vậy dường như là để lấy lòng anh.

Phó Hựu cong môi, có chút mong muốn nhìn xem cô tính toán làm thế nào lấy lòng anh.

Áo sơ mi bị cô cởi ra, thành thạo cởi thắt lưng anh, kéo quần lót xuống, trong tay cầm gậy thịt nóng bỏng di chuyển lên xuống hai lần, người đàn ông nghe thấy một tiếng rên rỉ buồn bực truyền đến.

Ngước mắt lên liền thấy đôi mắt ẩm ướt của cô si mê nhìn anh, vô cùng quyến rũ, giống như mèo yêu quyến rũ người, nếu như có một cái đuôi phía sau vậy thì đúng là một cảnh đẹp.

“Sao vậy, muốn nó không?”

Tay anh nâng cằm của cô lên, thuận tay gãi nhẹ hai cái, nghe cô buồn bực kêu một tiếng.

“Ngồi lên, tự mình đụ.”

Chưa từng thử qua tư thế này, trước đây đều là anh chiếm dục vọng không chế cao nhất, mỗi lần đều tiến đến đụ cô, khống chế cô đến cao trào.

Bình luận

Để lại bình luận