Chương 124

Khương Hân cố gắng mở mắt, cuối cũng cũng thấy được bọn chúng, trên mặt không kìm được mà nở nụ cười.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói của cô có chút mệt mỏi.

“Mẹ!”

Đứa nhỏ kinh ngạc kêu lên, kéo chăn trên người cô, vui vẻ như muốn nhảy lên.

“Không còn sớm nữa, mẹ cũng sắp tối rồi, mẹ đã hứa hôm nay sẽ chơi cùng chúng con, chúng ta phải chơi nhanh lên, nếu không đợi lát ba ba lại trở về rồi!”

“Thật xin lỗi, mẹ có hơi mệt.”

Cô khó khăn chống đỡ thân thể, một tay vén chăn bông lên che đi dấu vết trên người, tiến lên ôm chặn hai thân ảnh nhỏ bé.

Giọng nói thở dài mệt mỏi không ngừng, dụi dụi vào đầu tóc tơ của chúng, ôm đứa con mà cô rất nhớ, nghe chúng an ủi cô mau đi nghỉ ngơi, viền mắt bất giác chảy ra nước mắt.

“Mẹ, rất yêu rấy yêu các con……cho nên đừng rời khỏi mẹ, nhất định không được.”

Chắc là nghe thấy tiếng khóc của cô, hai đứa nhỏ gật đầu thề.

“Nhất định sẽ không rời khổi mẹ!”

“Con yêu mẹ nhất, nhất định sẽ không rời khỏi mẹ.”

Cô hít hít cái mũi, thỉnh thoảng nghĩ đến chính mình ở bên cạnh Phó Hựu kiên trì lâu tới như vậy rốt cuộc là vì cái gì, nhưng khoảng khắc này, toàn bộ cũng đều đáng giá.

Cô không đòi hỏi cái gì xa xỉ, cũng không muốn rời đi, chỉ hy vọng hai đứa nhỏ vĩnh viễn ở bên cạnh cô, cho bọn chúng một gia đình toàn vẹn, vì bọn chúng và cũng vì chính mình.

————————- Đường phân cách

Chính văn kết thúc là chính, còn mấy chương sau hôn lễ ngoại truyện, các bạn muốn xem có thể nhắn lại nha~

Điều hạnh phúc nhất của Khương Hân, chẳng qua là ngồi trên sàn trải chiếu tatami gần cửa sổ kính có rèm kéo tận sàn, nhìn hai đứa trẻ trong vườn đuổi bắt chơi đùa, khi chơi mệt hai đứa sẽ chạy đến bên cô, cùng cô chơi xếp khối, chơi cờ ghép hình, nơi có những đứa con, tâm trạng của cô không bao giờ tệ.

Nhưng đó cũng không phải ngày nào tâm trạng đều tốt, suy cho cùng thời gian mà Phó Hựu thường về nhà cũng rất bất thường, mỗi lần đợi khi anh về, người đàn ông trông như một cục cao su dính chặt lại bắt đầu bám bên người cô, luôn không chừa không gian riêng cho cô và các con.

Hôm nay cũng vậy, nhưng hơi có chút bí ẩn, hình như có đeo chiếc túi sau lưng, ghé sát gần bên tai cô nói, “Bà xã ơi, hôm nay anh mua quà cho em, có điều bất ngờ.”

Cô không nghĩ là có gì ngạc nhiên nên thản nhiên trả lời, “Sao?””

“Muốn biết không?”

Có thể nói không muốn không?

“Ừm.”

Đột nhiên bị anh ôm ngang eo bay bổng lên, chưa kịp thốt lên kinh sơ, thì đã nghe thấy tiếng hai đứa bé kêu, “Mẹ ơi!”

Phó Hựu nhìn bọn nhỏ một cái, “Từ từ chơi đi, mẹ các con bên các con khá lâu rồi, tiếp sau đây nên ở cạnh ta.”

Phó Giang Giang suỵt mối tiếng, “Rõ rằng mới một buổi sáng!”

“Đó cũng là lời nói của ta có hiệu lực.”

Món quà đó là gì, có thể từ trên mặt anh thấy rõ sự phấn khích, một chiếc túi trang trí màu hồng tươi, với một chút khiêu gợi, thoạt nhìn biết ngay không phải là một thứ tốt lành gì.

Khi cô mở túi lấy ra xem, tuy nhiên là một bộ đồng phục sọc xanh trắng, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ.

Người đàn ông quỳ ở trên giường, nhẹ nhàng thổi vào bên tai cô, “Bà xã, chơi trò mới, mặc vào, anh muốn xem em mặc.”

Mặc ông nội anh.

Khương Hân ngẩng đầu lên, gương mặt nghiêm túc bắt gặp đôi mắt gợi tình của anh, “Em không muốn mặc.”

“Nhưng anh muốn xem.”

“Nhưng em không muốn mặc nó.”

Mi mắt anh chùng xuống, lông mày lại nhíu chặt, nghĩ đến việc không thể dùng bạo lực với cô, thế là nghĩ đến dùng sự dụ dỗ.

“Em mặc cái này, ngày mai em muốn đưa con đi đâu chơi tùy thích, anh hứa sẽ không quấy rầy.”

Điều kiện này quả thực cám dỗ được cô rồi, cô luôn muốn nói rằng đưa các con đi chơi, nhưng người đàn ông này mãi cứ không chịu cho, anh nói sẽ rất nguy hiểm, nhưng thật ra anh không muốn cô rời khỏi tầm mắt của mình.

Bình luận

Để lại bình luận