Chương 133

Phó Hân Hân nhìn thoáng qua, cười hắc hắc, “Anh tiêu rồi.”

Cậu mới không sợ, “Có gì mà tiêu, đi, mau quẹt sạch thẻ này đi, chờ đến khi ông già kia chạy tới, không giữ lại cho ổng đồng nào!”

Cô bé nhanh chóng nhận thẻ, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Chưa tới nửa giờ, Phó Hựu quả nhiên chạy đến.

Trung tâm thương mại này có tiếng hàng đầu, giá cả đắt đỏ, bình thường không có mấy người có thể tiến vào. Trung tâm vắng vẻ, khi nhìn xuống, liếc mắt một cái liền thấy được mấy người đi vào cửa.

Phó Hựu hai tay đút túi đi đằng trước, phía sau đi theo ba người, trầm mặt ra lệnh, “Tìm bọn họ cho tôi, trước bảo vệ bà xã tôi.”

“Vâng sếp.”

Hai đứa kia gan lớn rồi, dám dẫn cô ra ngoài mà không nói cho anh biết, thế nào cũng phải dạy dỗ một trận.

Phó Giang Giang nhìn xuống, vừa lúc đối diện với tầm mắt ngẩng lên của Phó Hựu, hai người nhìn nhau từ xa, người dưới lầu vươn ngón trỏ chỉ vào cậu, ý bảo cậu tiêu đời rồi.

Trời đất bao la, cậu cái gì cũng không sợ, càng muốn đối kháng với anh, hướng về phía anh thè lưỡi làm mặt quỷ.

Người phía dưới tức đến muốn một phát đánh chết cậu.

Khương Hân đang đi dạo trong một cửa hàng quần áo nam, nhân viên bán hàng nhìn dáng vẻ của cô liền cảm thấy không giống người thường, chạy đến lễ phép giới thiệu các kiểu dáng.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng ngăn lại, “Không cần, tôi chỉ tùy tiện xem một chút thôi.”

“Được ạ, nếu chị có vấn đề gì có thể hỏi em ạ.”

Lời tuy như thế, nhưng cô ấy vẫn không rời khỏi cô nửa bước. Ăn mặc đơn giản, nhưng logo trên quần áo cũng không phải nhãn hiệu đơn giản, khách hàng lớn tới cửa, cô sẽ không dễ dàng để người này rời đi.

Mắt nhìn lướt qua những bộ âu phục được bày biện tinh tế, bỗng nhiên cảm thấy Khương Nghị hẳn là rất thích hợp với bộ quần áo này.

Cô cụp mắt xuống, nghĩ không bằng cũng nên mua cho bác sĩ Lục một bộ, hai người mặc đồ đôi tình nhân, hình như cũng không tệ lắm, chỉ tiếc không biết anh ta mặc cỡ bao nhiêu, mua hai bộ mà không mua cho Phó Hựu, phỏng chừng lại không tránh khỏi một trận giận dỗi.

Thật là, quá phiền phức, vẫn là không mua đi.

Cô định quay người rời đi, vừa vặn có một người đàn ông đi vào, tầm mắt hai người ở không trung liếc nhau một cái, cũng không quen.

“Ngài Thôi, hôm nay có nhập một ít kiểu mới, ngài có muốn xem không ạ?” Giọng nói của cô nhân viên có chút hưng phấn hỏi.

“Ừ.”

Đang muốn đi ra ngoài, vị họ Thôi kia đã chắn trước mặt cô, từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, giọng điệu lịch sự ôn tồn lễ độ nói, “Chào cô, thứ cho tôi mạo muội, không biết cô có cảm thấy hứng thú với giới thời trang hay không?”

“Không có hứng thú.”

Y hơi hơi sửng sốt, sau đó lại cười nói, “Từ chối có phải quá nhanh rồi không, có không thể cho tôi hỏi vài câu được không?”

Phó Giang Giang quay đầu lại không thấy cô, vội vàng quay lại tìm người, lại vừa lúc đụng phải Phó Hựu đang đi ra từ thang máy, mắt thấy không nói hai lời, liền sắp giơ nắm đấm muốn đánh cậu.

Phó Giang Giang đã bày xong tư thế chuẩn bị nghênh đón, Từ Ứng ở phía sau bỗng nhiên ‘ A ‘ một tiếng.

“Đó không phải phu nhân sao?”

Quay đầu nhìn lại, một nam một nữ đang đứng trong cửa hàng quần áo nam nói chuyện với nhau, cảnh tượng vốn dĩ không có gì, lại bởi vì phản ứng của Phó Hựu, lập tức trở nên giống như đang bắt gian.

Anh không nói hai lời nhấc chân chuẩn bị tiến lên, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, Phó Giang Giang nhìn không được nhất là anh như vậy, liền nhấc chân lên đá vào bắp chân anh.

Người đột nhiên không kịp đề phòng, thiếu chút nữa quỳ xuống đất, Từ Ứng phía sau vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, sợ tới mức hít sâu một hơi.

Mắt thấy anh sắp uy hiếp mình, Phó Giang Giang thấp giọng nói, “Có tin hay không bây giờ đi qua, ông nhất định sẽ cãi nhau với mẹ, sau đó tình cảm của hai người tan vỡ, tên đàn ông kia sẽ thừa dịp chen vào, nhân lúc hai người cãi nhau, ở giữa khuyên can, đến lúc đó mẹ sống chết cũng muốn rời khỏi ông, ông liền xong đời rồi!”

Bình luận

Để lại bình luận