Chương 11

“Tiểu Minh…”

“A!”

Răng nanh bén nhọn hãm sâu cắm vào làn da mềm mại yếu ớt , so với bị kim đâm còn đau đớn mãnh liệt hơn, bị cắn ra hai miệng vết thương nóng rát .

Cô muốn đẩy ra, lại phát hiện thân mình căn bản không còn một sức lực nào, cả người tê liệt ngã xuống trong lòng ngực hắn, Khôi Minh ấn cổ cô xuống , khom lưng cúi đầu ghé vào trên cổ cô điên cuồng hút nguồn máu mới mẻ ấm áp bên trong .

“A…”

Ở nơi cô không nhìn thấy, cặp mắt kia trở thành màu huyết hồng, gân xanh màu xanh lá ở cổ chậm rãi hướng lên trên mà giăng kính, vẫn luôn kéo dài đến cằm và bên tai, hầu kết đứng thẳng không ngừng nuốt, giống như uống nước vậy, có thể nghe được thanh âm hắn nhanh chóng nuốt máu xuống rất rõ ràng.

Ngay lúc cô muốn dùng hết sức đẩy hắn ra, Khôi Minh đã kịp thời đem hàm răng từ trong làn da cô lấy ra, tán tỉnh liếm sau lỗ tai cô, thanh âm tràn đầy dụ hoặc.

“Chị thân yêu lúc này mà động đậy nhục nhích, chính là sẽ càng đau!”

“Buông chị ra, em không thể như vậy, không thể… Cắn chị, cút ngay, cút ngay a!”

Hàm răng lại lần nữa cắm vào miệng vết thương vừa rồi , cô đau đến nước mắt cũng chảy ra, hung hăng cắn chặt răng, địa phương bị hắn cắn , tựa như là bị hỏa thiêu, không ngừng truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn.

Chân dần dần xụi lơ ngày cả quỳ cũng trụ không được, mất máu quá nhiều, làm đại não cô cũng bắt đầu mắt hoa choáng váng, tim đập càng lúc càng nhanh, cái tay nắm trước ngực hắn dần dần buông lỏng xuống.

Sắc mặt tái nhợt đáng sợ , so màu da của cô còn muốn trắng hơn, cuối cùng một thanh âm cầu cứu cũng không kịp thốt ra , quỳ mềm nhũng ngã xuống trên mặt đất, Khôi Minh ôm vòng eo cô, đem răng nanh rút ra, liếm liếm miệng vết thương vẫn còn tuôn máu, môi nóng rực đầy một miệng máu.

Hắn vừa lòng mà nở nụ cười, môi mỏng quá mức đỏ thắm, lộ ra răng nanh sắc bén ,thừa dịp cô ngất xỉu mà không ngừng nhẹ nhàng gặm gặm trên mặt cô .

“Chị làm tôi thực không thoải mái, chị là của tôi, không cho phép trong lòng có đồ vật dơ bẩn khác.”

Nảy sinh ác độc đem thân mình cô dán trên người mình, nheo mắt đỏ âm trầm lại , răng nanh bén nhọn làm người sợ hãi, thanh âm chợt biến thành lãnh đạm.

“Đừng quên tôi là một con quỷ hút máu, không nghe lời, sẽ hút khô chị.”

Chờ cô tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trên người không còn một mảnh, cái gì cũng không mặc, Khuynh Thành nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là chuyện tốt hắn làm .

Nuôi hắn sắp được hai mươi năm, chưa từng nghĩ tới hắn vậy mà dám cắn cô, cái súc sinh này !

Trong lồng ngực tràn đầy tức giận, cô đứng dậy muốn đi tìm người, đầu choáng váng hoa mắt làm cô một lần nữa phải ngồi lại trên giường.

Một bên đầu giường có đặt một hộp đường phèn cùng thuốc trị cảm, hộp thuốc bị niết bẹp nhăn dúm dó.

“Tiểu Minh!”

Cô chỉ mặc một cái đai đeo màu đỏ, tóc dài thật đẹp buộc thành một cái đuôi ngựa thấp, ôn nhu rũ đến bên hông, chân ngọc trần trụi đá văng của phòng ngủ hắn ra.

Không có ai.

Phòng trống rỗng, bức màn màu đen bị kéo chặt, xốc lên một góc chăn màu xám , phòng trừ bỏ những nội thất cơ bản còn lại căn bản không có đồ vật dư thừa nào.

Cô đi đến mép giường xốc chăn lên, nhìn thấy bên trong chỉ có một cái quần lót tứ giác màu đen .

Khuynh Thành nhăn mi lại, cầm lấy cái quần lót kia , cô thật đúng là không phát hiện hắn hiện tại đã lớn như vậy, khi còn nhỏ quần lót vẫn chỉ một cái bàn tay liền nắm được.

Trên quần lót còn dính một ít đồ vật màu trắng dơ bẩn, cô càng cảm thấy có chút không thích hợp, biểu tình dần trở nên nghiêm túc .

“Chị thân yêu thích xem quần lót của tôi sao?”

Khuynh Thành quay đầu nhìn lại, nửa người trên của hắn trần trụi đứng ở bên cửa, dựa vào khung cửa, thần sắc lười biếng nhìn cô, cơ bụng từng khối rõ ràng, làn da trắng nõn, nhếch môi đỏ nở nụ cười.

Bình luận

Để lại bình luận