Chương 103

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 103

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Nếu có thể nói, tôi muốn nghe chuyện xưa của ngài.”

“Tôi không có chuyện xưa.” cô cúi đầu, nở là một tia tươi cười miễn cưỡng nhưng một câu cũng không nói nổi, đó là thời gian kỷ niệm đáng giá nhất trong sinh mệnh của cô, cô cái gì cũng không muốn nói ra khỏi miệng, chỉ có cô biết là đủ rồi.

Lẳng lặng ngồi ở nơi xa nhìn hắn, thật lâu thật lâu, vợ hắn đã trở lại, thân mật dùng khăn lông thay hắn lau đi mồ hôi trên trán, hai người nói giỡn ngồi ở trên tảng đá uống nước.

Khuynh Thành xem quá mức si mê, nước mắt rơi xuống cũng không hề hay biết, như chuỗi trân châu bị cắt đứt mối nối nện ở trên váy áo , chóp mũi hồng hồng khóc thút thít, nước mắt nóng bỏng quá mức nóng rực, giống như đụng vào sẽ bị bỏng nên Vu Úy không dám đi đụng vào, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh che dù cho cô.

Khi Khôi Minh theo mùi máu tìm tới , thấy một màn nội tâm đau đớn như vậy, hắn sốt ruột cái trán cũng tràn đầy mồ hôi, nhìn bóng dáng cô dừng ở noi rất xa, hắn chạy đi tìm cô với tốc độ quá nhanh, phải thở hổn hển để nhanh chóng bình phục xao động ở trái tim.

Hận ý làm nắm tay hắn nắm chặt đều đang run rẩy, Khôi Minh nhịn không được, làn da trắng quá mức dưới ánh nắng chiếu xuống thấy được gân xanh rất rõ ràng, rõ ràng không phải sắc mặt của người bình thường .

Hắn chịu đựng xúc động muốn giết chóc đi qua, Vu Úy là người đầu tiên nghe được tiếng bước chân, quay đầu thì thấy Khôi Minh đột nhiên tới gần, cướp đi dù giấy trong tay hắn đem nó bẻ thành hai nửa.

Nắm tóc đẹp của Khuynh Thành lôi kéo lên , cô bị bắt gian nan mà ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trừng hồng , tròng mắt che kín tơ máu, gần như muốn trừng ra khỏi hốc mắt, thanh âm khiếp người đến cực điểm , tựa như mới từ hầm băng bò ra .

“Trốn tôi tới nhìn người đàn ông khác? Chị đem tôi đặt ở nơi nào? Tin tôi giết hắn hay không!”

Khuynh Thành cười, “Cậu còn chê tôi chết không đủ nhanh sao? Khôi Minh, muốn hiện tại liền giết tôi hay không ?”

Hắn cứng đờ sững sờ ở tại chỗ.

Không vì cái gì khác, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô rõ ràng gọi hết họ tên của hắn.

Tựa như một người xa lạ đã không còn bất cứ quan hệ gì, một tia thân mật cũng không.

“Chị…”

“Đừng như vậy.”

Khôi Minh hoảng loạn bắt lấy cổ tay của cô, đặt ở trên mặt mình, bộ dáng kia như sắp khổ sở điên mất, “Đừng như vậy a, không cần gọi tên của tôi, gọi tôi giống như trước được không.”

Khuynh Thành dùng sức đem chính mình tay rút ra, sức lực không địch lại hắn, vẫn cứ bị nắm gắt gao.

Cô nhìn hắn nói, “Giết tôi đi, cậu không phải vẫn luôn muốn tôi chết sao? Chơi tôi thời gian dài như vậy, cũng đừng ngụy trang nữa, nhanh lên làm tôi được giải thoát đi.”

“Tôi làm sao có thể để chị chết !” Hắn gắt gao đem cô giữ chặt trong lòng ôm ấp, dùng sức ôm lấy, ở trên cổ cô tìm ra mùi hương quen thuộc cuối cùng.

“Tôi không giết người chị, tôi không giết hắn, trở về, chúng ta trở về, đừng tới gặp hắn, cầu xin chị Khuynh Thành, tôi thật sự rất khổ sở.”

Vu Úy gục đầu xuống, nhặt dù giấy rách nát trên mặt đất lên, từ bên người hai người bộn họ yên lặng rời đi .

Khuynh Thành bị hắn ôm thật sự rất chặt, một cổ cảm giác hít thở không thông áp lực lên trái tim cô, như dây mây không chỗ hở, đem cô gắt gao bó chặt.

“Khôi Minh, tôi không để bụng tâm tình của cậu, nếu cậu còn muốn có được sự tha thứ của tôi, vậy thả tôi đi đi.”

Cô không muốn chết ở trong căn phòng đen nhánh kia , không muốn cuối cùng đến chết vẫn phải ở bên cạnh hắn , cô muốn được tự do.

Khôi Minh không nói chuyện, tử khí trầm trầm dâng lên làm người ta hít thở không thông.

Hắn vẫn không tôn trọng lựa chọn của cô, không nói một lời đem cô bắt trở về cung điện, một lần nữa nhốt vào phòng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận