Chương 104

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 104

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Không thể rời khỏi hắn, cho dù là tử vong bọn họ phải chia lìa, thân thể cũng đừng mơ tưởng rời xa hắn.

Đồ vật của hắn chính là của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép có bất luận khả năng chạy trốn nào .

Đối mặt với căn phòng đen nhánh, nhìn đâu đâu chỉ có hắc ám, Khuynh Thành bắt đầu tuyệt thực, thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không chịu uống, chuyện làm nhiều nhất , chính là nhắm mắt lại nằm ở trên giường, cho dù là chẳng thể chìm vào giấc ngủ.

Khôi Minh lại bưng canh tự mình làm tới , biết cô khẳng định sẽ không ăn, trực tiếp đem cô túm lên, dựa vào đầu giường, bóp cằm cô , cầm cái muỗng liền hướng miệng cô rót vào.

“Khuynh Thành, phải ăn cơm, không ăn không thể được a.”

Cô chán ghét nhắm mắt lại, tùy ý hắn dùng cái muỗng nhét vào trong miệng, cưỡng bách ấn yết hầu nuốt xuống.

Lúc hắn đang vui sướng cô rốt cuộc cũng chịu ăn cơm , cô liền ghé vào mép giường khụ nôn mửa ra i, lần này khụ càng dùng sức, máu trong yết hầu từng giọt chảy xuống , trên mặt đất hình thành một bãi vết máu.

“Khụ khụ… Khụ nôn!”

Khuynh Thành hít thở không thông nắm chặt chăn, thiếu chút nữa không thở ra hơi, Khôi Minh kinh hoảng luống cuống làm rơi chén trên mặt đất, rải đầy đất, vội vàng vỗ lưng cho cô.

“Chị đừng xảy ra chuyện gì, cầu xin chị, không ăn cơm thì không ăn, đừng làm tôi sợ!”

Cô mệt mỏi khụ đến mức không có sức lực, ngã vào mép giường hơi thở thoi thóp, thân mình suy yếu , thịt trên má còn sót lại không nhiều lắm cũng hóp cả vào gương gò má, Khôi Minh ngồi ở mép giường đem cô ôm chặt lấy.

Thân thể cô trần trụi không có một chút che giấu, ngã vào trong lòng ngực hắn không hề phản kháng.

“Chị, làm ơn đừng rời đi tôi… Tôi thật sự rất yêu chị, chị rời đi tôi phải làm sao bây giờ a, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không biết cách nên yêu chị như thế nào.”

Khôi Minh chưa từng cảm thấy vô lực như vậy, hắn rốt cuộc nên làm như thế nào, cho rằng thuần phục là có thể có được , nhưng vì sao đổi lấy lại là mất đi, hắn đã đem chính mình toàn bộ đều cho cô.

“Buông tôi ra.”

Khuynh Thành không đẩy hắn ra nổi, thanh âm suy yếu khàn khàn, “Tôi thực mệt, đừng động vào tôi.”

“Chị đừng ngủ! Đừng ngủ Khuynh Thành, thực xin lỗi, thực xin lỗi a!”

Tay Khôi Minh bắt lấy cô đang run rẩy, khóc ra, màu da tái nhợt , chóp mũi đỏ bừng, nước mắt rớt ở trên vai cô ,gương mặt vừa yêu hoặc lại vừa bệnh trạng, hoảng loạn khẩn trương, hút cái mũi, thanh tuyến run rẩy tận lực ổn định vững vàng.

“Khuynh Thành, chị cùng tôi nói một chút chuyện xưa được không, chuyện xưa gì cũng được, trước kia chị không phải thích nhất là kể chuyện xưa trước khi ngủ cho tôi sao? Tôi muốn nghe, cho dù là chuyện của chị cùng tên thư sinh kia cũng được, chị kể cho tôi, tôi nghe…”

Cô đột nhiên phát ra tiếng cười, chấn động từ lồng ngực truyền đến .

“Cậu xứng sao?”

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi, tôi sai rồi.” Hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể mã nhác đến hai từ xin lỗi.

Khuynh Thành ngủ rồi, đại khái là thật sự rất mệt, nhưng Khôi Minh lo lắng cô có việc, ngừng thở không dám lớn tiếng thở dốc, để cẩn thận nghe tiếng thở dốc của cô, hô hấp vững vàng là an ủi lớn nhất đối với hắn .

Cô ngủ bao lâu, Khôi Minh liền ở một bên canh chừng bấy lâu, mỗi một lần hô hấp đều làm hắn kinh hồn táng đảm, không dám thả lỏng.

Vu Úy kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra cuốn sách về ma nữ kia, lật đến trang cuối cùng , tên kia dần dần hiện lên càng ngày càng rõ ràng, không cần đổ bột mỳ lên cũng có thể nhìn thấy, bên trên hiện liên một cái tên quen thuộc .

Khuynh Thành.

Hắn vuốt ve vết sâu của tên , đôi mắt nheo lại.

Không có, biện pháp khác sao?

Cửa phía sau bị gõ vang, Vu Mã Tứ đứng ở cửa phòng ngủ hắn, mặt Vu Úy không đổi sắc khép sách lại , một lần nữa để vào trong ngăn kéo .

Bình luận (0)

Để lại bình luận