Chương 109

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 109

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cậu ăn trái tim ma nữ?”

Hắn lắc đầu, “Tôi không giúp được cậu, cậu không chết được, cho dù lấy trái tim lấy ra, cậu cũng không chết được, cậu là vĩnh sinh, muốn chết là không có khả năng.”

Hắn tuyệt vọng gần như muốn điên mất, nhìn gương mặt cô tựa như chỉ ngủ một giấc an tường , sợi tóc dính bọt nước nhỏ giọt ở trên má cô, dung hợp với nước mắt từ xương gò má chảy xuống.

Nên làm sao bây giờ… Hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.

“Cô ấy sẽ trọng sinh.”

Khôi Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, “Ông nói gì?”

Người đàn ông đem cánh tay đỡ ở sau người, “Ma nữ tử vong, 300 năm sau sẽ trọng sinh trở về, nhưng đầu thai trọng sinh trở thành nhân loại, hay là ma nữ, cũng không rõ ràng, nếu cậu có thể vào 300 năm sau tìm được cô, các người vẫn cứ có thể ở bên nhau.”

Hắn ngậm nước mắt, đột nhiên cười.

“Ông để tôi đi chờ một người trọng sinh? 300 năm? Chính là đang nói, xác xuất tôi tìm được cô ấy là cực kỳ bé nhỏ, vậy so với trực tiếp kéo dài khoảng đời vĩnh sinh có gì khác nhau!”

Hắn lắc đầu, “Ít nhất cậu còn có cơ hội này , đâu giống tôi, tôi cũng đang đợi một ma nữ trọng sinh, nhưng tôi sẽ lập tức chết, chúng tôi rốt cuộc không hội ngộ được, cậu còn có nhiều may mắn, còn có thể vẫn luôn vĩnh sinh chờ đợi.”

“Tôi nghe không rõ ông đang muốn nói cái gì!”

Khôi Minh cắn răng, “Dù sao, ông không có biện pháp làm cô ấy sống lại đúng không.”

“Sao cậu lại không rõ?” Người đàn ông còng lưng đến gần hắn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sưng hồng của hắn , “Nếu cậu đã thích cô ấy như vậy, vậy chờ cô ấy trọng sinh tái ngộ gặp lại! cô cũng sẽ không nhớ rõ ký ức một đời này , như vậy là có thể cùng cô ở bên nhau rồi.”

Trong con ngươi ngăm đen bỗng phát ra ánh sáng thủy nhuận, hắn nhịn xuống xúc động rơi lệ , chóp mũi đỏ bừng .

“Ý của những lời này chính là tôi vẫn luôn chờ, chờ đến khi cô ấy trọng sinh tìm được cô ấy đúng không.”

Nam nhân lần này rốt cuộc cũng cười, “Hiểu là được, về sau nhưng đừng tới tìm tôi nữa, cửa hàng này của tôi sẽ không mở cửa nữa, chúc cậu có nhiều vận may, 300 năm sau có thể tìm được cô ấy.”

Phòng ở đột nhiên biến mất,trong phút chốc không thấy tăm hơi, mưa to ngoài phòng lại lần nữa đánh vào trên người, Khôi Minh đem cô ôm chặt lấy, không cho nước mưa xối đến người cô , khuôn mặt thi thể tái nhợt, toàn thân lạnh băng không có huyết sắc.

Hắn cúi đầu ghé vào trên cổ cô ngửi nhưng lại không ngửi được dù chỉ một tia mùi thơm, tiếng nói thống khổ –anh ách– , “Khuynh Thành… Tôi nên làm cái gì bây giờ, chị cũng sẽ chờ tôi sao? 300 năm sau, tôi có thể tìm được chị hay không?.”

Đến tột cùng là nên làm cái gì bây giờ, vạn nhất không tìm được, hắn lại phải làm cái gì bây giờ, cứ như vậy mà trường sinh sao, hắn không cam lòng! Không cam lòng, vì sao đến lúc chết cũng không chịu yêu hắn.

Mộ được dựng lên ở trên núi, chung quanh trải rộng những mảng cỏ xanh nhiều năm, bên cạnh có một cây hoa quế rũ bóng,con gió mang theo chút hơi nóng gào thét xoẹt qua, toàn bộ ngọn cỏ đều hướng về một hướng mà nghiêng lệch.

Khôi Minh đem toàn bộ cỏ xanh bên bia mộ đều nhổ hết, vẩy đầy hạt giống hoa hồng ở chung quanh, mộ bia màu xám không có ảnh chụp, hắn thậm chí cũng không muốn viết xuống tên cô.

Khuynh Thành còn chưa có chết, cô nhất định sẽ trở về, không thể đem tên khắc lên bia mộ đại diện cho tử vong này.

Một ngày lại qua một ngày, hắn mỗi ngày mỗi đêm đều ngồi ở bên mộ bia không muốn trở về, như là đang trông coi bên người cô, quỷ hút máu không cần ăn cơm, trừ bỏ nằm ở dưới tán cây hoa quế nghỉ tạm, thì con lấy nước tưới cho hạt giống hoa hồng.

Cũng không biết hắn đang đợi cái gì, Vu Mã Tứ nhìn dáng vẻ suy sút của hắn, từng câu an ủi muốn nói ra đều như nghẹn ở yết hầu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận