Chương 116

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 116

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trong lòng ngứa thật sự không nhịn được, thân mật dán lên hôn lên gương mặt trẻ con.

Giây tiếp theo, cô đột nhiên gân cổ khóc lên, thanh âm khóc nỉ non ồn ào, thính lực của quỷ hút máu rất nhày thiếu chút nữa bị thanh âm này làm điếc lỗ tai, đầu đau sắp muốn bùng nổ.

“Đừng khóc, sao lại thế này?”

Khôi Minh lo âu dỗ dành cô, cơ thể nho nhỏ vùng vẫy, hiển nhiên không được, khó chịu vẫn cứ khóc mãi, vội vàng đem cô đặt ở trên bàn sách, cởi bỏ khăn tắm bao vây nhìn, cũng không có mất khống chế.

Khả năng duy nhất đại khái là cô đã đói bụng rồi, nhưng trẻ con mới sinh ra chỉ có thể uống sữa từ cơ thể mẹ , hắn vội vàng đem cô bế lên vỗ nhẹ lưng dỗ dành, thanh âm ôn nhu đến kỳ cục.

“Ngoan ngoãn, đừng khóc, chờ hắn trở về liền có sữa cho em uống, đừng khóc Khuynh Thành, tiểu Khuynh Thành.”

Hắn càng nói càng sốt ruột, nếu chết đói thì làm sao bây giờ, cô là nhân loại, không phải ma nữ .

“Tiểu Khuynh Thành, lại nhẫn nại một chút được không? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hiện tại thật không có vật gì khác cho em ăn.”

Tiếng khóc kêu rên chói tai càng lớn hơn nữa, giọng nói gần như sắp bị khóc hỏng rồi, Khôi Minh nhíu mày đau lòng, vẫn luôn ôm cô xin lỗi.

Hắn không hiểu chính mình đang xin lỗi cái gì, rõ ràng cô căn bản không nhớ được ký ức đời trước, một đứa trẻ sao có thể hiểu được cái gì mà xin lỗi.

Đột nhiên, tóc của hắn bị cô túm chặt, sức lực thế nhưng lại lớn khiến hắn không bẻ tay cô ra được, cảm giác da đầu khẽ động , gần như muốn đem một khối tốc kia toàn bộ túm xuống.

“Tê… A!”

Trẻ con khóc lóc giữ chặt tóc của hắn không ngừng lôi kéo, Khôi Minh đau mà không ngừng cúi đầu, cô lại kéo càng dùng sức.

“Ô ô a, ô a!”

Khôi Minh nghĩ tới cái gì, đem ngón trỏ mình đặt ở trong miệng, răng nanh bén nhọn , dùng sức cắn một cái, vội vàng đặt đến bên miệng cô.

Cái miệng nhỏ ngậm lấy ngón trỏ của hắn, máu bên trong bị coi như sữa, không ngừng hút ừng ực ừng ực nuốt xuống.

Thực mau, tay túm tóc hắn cũng buông lỏng ra, Khôi Minh đau đến mức nửa khuôn mặt đều chết lặng.

Bản năng vồ mồi , cô hút thực dùng sức, chưa từng nghĩ tới máu hắn còn có thể dùng như vậy, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào lưng ghế nhắm mắt thở dài, tay vật nhỏ ôm lấy bàn tay to của hắn , từ ngón trỏ ừng ực ừng ực nuốt.

Khi Vu Úy trở về, hắn đã ngã vào ghế thần chí không rõ, nhắm hai mắt như là ngất đi, kêu thế nào cũng không tỉnh, vừa thấy mới biết được, đứa trẻ trong lòng ngực hắn đang hút máu từ ngón tay của hắn chảy ra.

“Đừng đừng, mau nhả ra.”

Hắn không dám dùng sức, thật cẩn thận đem bình sữa chứa đầy sữa đặt ở bên miệng cô, hy vọng cô có thể dời đi mục tiêu.

Đứa bé vẫn ôm tay hắn như cũ không chịu thả, hút ngón tay hắn , thậm chí máu còn từ khóe miệng cô chảy xuống .

Vu Úy ngoan hạ tâm, nắm lấy cổ tay của hắn trực tiếp đem ngón tay kéo ra, một giây khi mất đi ngón tay kia đứa bé liền muốn khóc lên, hắn vội vàng đem núm vú cao su để vào trong cái miệng nhỏ của cô.

Thấy cô bắt đầu rầm uống, còn không có tới kịp nhẹ nhàng thở ra, cô đột nhiên oa oa há to miệng khóc, Vu Úy bị dọa đến mức không cầm chắc, bình sữa rơi xuống đất.

Tiếng khóc làm Khôi Minh bừng tỉnh, hắn đau đầu che trán, hình ảnh trước mắt đan chéo lên nhau, đại não choáng váng, phải thở dốc dồn dập.

“Thiếu, thiếu chủ, tôi đi lấy máu cho ngài , chờ một lát.”

Vu Úy vội vàng chạy ra đi, hắn nhớ tới vật nhỏ trong lòng, đầu óc mơ hồ không rõ chỉ thấy cô lại khóc, bế lên vỗ nhẹ lưng, thanh âm suy yếu vô lực.

“Đừng khóc, đừng lại khóc, không ăn no sao?”

Trẻ con lại một lần nữa bắt lấy tóc của hắn, kéo càng thêm dùng sức, làm đại não hắn trong nháy mắt thanh tỉnh không ít.

Bình luận (0)

Để lại bình luận