Chương 117

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 117

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngón tay bị cô cắn trở nên trắng bệch, không tia huyết sắc, cô không biết đã uống bao nhiêu máu của hắn, lại tiếp tục uống nữ ngay cả hắn cũng sẽ không xong.

“Đau, đừng túm tiểu Khuynh Thành.”

Nhìn thấy bình sữa dưới chân, Khôi Minh muốn cong lưng nhặt lên, đại não đột nhiên trầm xuống, hắn mất khống chế muốn quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng ôm lấy cô xoay người, nằm trên mặt đất.

Ghế dựa không nặng, mắt thấy muốn nện xuống, gắt gao che lại thân mình nho nhỏ , suy yếu đến mức không cách nào dùng được ma lực, ghế xoay tròn nặng nề nện ở trên đùi hắn, dù đau lại không có sức phát ra chút thanh âm nào, đầu óc choáng váng, khó chịu buồn nôn.

Vu Úy cầm túi máu chạy tới, lại không dám dùng sức nhự nhàng đem lòng bàn tay trẻ con bẻ ra, bế cô lên đứng dậy, yết hầu khóc đến nghẹn ngào, nghĩ mọi cách để cô uống xong sữa.

Khôi Minh gian nan từ trên mặt đất bò lên, tròng mắt dần dần phiếm hồng, đem túi máu cắn mở, hướng vào trong miệng rót vào, thần thái khát vọng lộ ra bản tính quỷ hút máu .

Vu Úy lo âu nói, “Thiếu chủ, đứa bé không chịu uống sữa làm sao bây giờ?”

Khôi Minh thở hổn hển chống cái bàn, trên trán chảy đầy mồ hôi, đem túi máu plastic trống rỗng trong tay nắm chặt thành một đoàn , mặt tái nhợt nhưng môi lại đỏ hồng tựa như yêu nghiệt.

“Đem máu đút cho em ấy, xem em ấy có uống không ?.”

Vu Úy dùng mọi biện biện pháp, cô chỉ khóc không chịu uống.

“Đứa bé này hình như chỉ chịu uống máu của ngài.”

Khôi Minh nhìn đầu ngón tay trở nên trắng bệch của mình , thay đổi thành ngón trỏ tay phải, cắn ra một lỗ nhỏ đặt ở bên miệng cô.

Đứa bé còn ở đang gân cổ lên khóc lớn , đột nhiên đình chỉ khóc thút thít, ôm lấy bàn tay to hắn dùng sức liếm mút ngón trỏ, rầm rập nuốt xuống.

“Ngài không nên như vậy.” Vu Úy nói, “ Mỗi ngày ngài đều phải đút máu cho cô như vậy, không lẻ muốn dựa vào máu của ngài để trưởng thành sao?”

“Thì sao.”

Ánh mắt hắn không rời khỏi cô, vươn một cái tay khác khiêu khích gương mặt mềm mại củ cô , đôi mắt ánh lên vài phần ôn nhu nở nụ cười, “Ta cũng từng uống em ấy lớn lên, chỉ cần em ấy thích là được.”

Máu của quỷ hút máu uống không ngon, nhưng trong thân thể hắn có máu của ma nữ, nhiều hơn vài phần ngọt, đối với trẻ con mà nói, chỉ sợ so với sữa còn muốn thỏa mãn hơn.

Cô thích hắn liền đút, toàn bộ thua thiệt , hắn muốn dùng một đời này để đền bù lại.

Nhưng thực mau hắn liền biết không đơn giản như vậy.

Chiếu cố trẻ con là một chuyện tương đối phiền toái, không thể không hết sức chăm chú nhìn cô, hơi sai lầm một chút, có khả năng cô sẽ lăn xuống trên mặt đất khi nào không biết.

Vu Úy mua về một chiếc giường em bé có lan can, còn có rất nhiều món đồ chơi nhỏ treo phía trên, phát ra thanh âm thanh thúy leng keng leng keng .

Lúc đầu còn có thể an tâm nằm ở đó, vươn tay đùa bỡn món đồ chơi được câu thả xuống dưới , nhưng không đến nửa ngày, cô liền lại khóc lên.

Khôi Minh đình chỉ công việc trên tay, thấy hắn tay chân luống cuống dỗ dành, biểu tình bỗng nhiên biến đổi.

“Sao lại thế này?” Hắn đẩy ghế dựa ra đứng dậy.

Vu Úy vội vàng đem cô bế lên , “Hình như là tiểu rồi.”

Hắn đem cô ôm lại đây, “Đem nệm phía dưới xử lý một chút, lại mua vài cái trở về.”

Mỗi một lần đái dầm đều phải tắm rửa cho cô, chạm vào nước không khóc không nháo, cô còn chưa biết ngồi, Khôi Minh nhẹ nhàng ôm cô, không dám hoàng toàn đem cô ngồi ở trong nước , nhìn thì nhẹ nhàng nhưng cơ bắp trên cánh tay hắn đều đang liều mạng dùng sức.

Cô mút ngón tay của mình, mắt tròn thủy nhuận nhìn hắn, ngây thơ lại vô thần, còn chưa biết nói , ai cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Bộ dáng này chọc hắn cười lên, ngón tay dính nước hướng lên trên mặt cô xoa xoa.

Bình luận (0)

Để lại bình luận