Chương 119

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 119

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô hướng về phía hắn bò đến, thân mình nho nhỏ hành động gian nan nghiêng ngả lảo đảo, Khôi Minh ngồi ở trên bàn làm việc, khom lưng hướng về phía cô vỗ tay, đem cô ôm vào trong lòng ngực mình.

“Y y… Y.”

“Y?” Khôi Minh muốn hiểu cô đang muốn biểu đạt cái gì, chỉ thấy cô ôm lấy tay hắn , cúi đầu đem ngón trỏ ngậm ở trong miệng, nuốt nước miếng muốn hút ra chút gì đó.

“Sữa bột không ăn no sao?”

“Anh y ê a.” mắt tròn ngập nước nhìn hắn, loại vẻ mặt này chính là báo hiệu giây tiếp theo sẽ muốn khóc .

Bàn tay to của Khôi Minh nâng thân mình nho nhỏ của cô lên, cúi đầu hướng về phía cô lộ ra tươi cười mị hoặc .

“Vậy tiểu Khuynh Thành hôn tôi một cái, tôi sẽ cho em máu t uống.”

“Ô oa, ô ô a.”

Cô nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, ý muốn không được thỏa mãn liền bắt đầu lên tiếng khóc lớn, Khôi Minh vội vàng vỗ lưng cô dỗ dành.

“Hôn tôi một cái, chính là dùng cái miệng nhỏ hôn lên trên mặt, giống như vậy biết không?”

Hắn trìu mến dùng môi hôn lên trên má thịt, tiếng khóc đột nhiên ngừng, Khôi Minh cắn ngón tay để vào trong miệng cô, cô liền ôm ừng ực ừng ực hút, đôi mắt ướt át vì khóc gâu gâu nhìn hắn, làm tâm người ta thực sự ngứa ngáy.

Câu đầu tiên cô học được khi bắt đầu nói chuyện đó là gọi Tiểu Minh, Khôi Minh mỗi lần đều tiêu phí một đống thời gian, dạy cho cô nên xưng hô như thế nào với hắn, chậm rãi mở khẩu hình, một chữ một chữ dạy, quả nhiên kiên trì không phụ lòng người.

Trời mới biết khi cô nói ra hai chữ kia, hắn có bao nhiêu vui vẻ, hưng phấn ôm cô khóc thành tiếng.

Tiểu Khuynh Thành Ê a học nói hưng phấn cười, đọc từng chữ rõ ràng ngữ khí mang theo non nớt , “Tiểu Minh, Tiểu Minh.”

“Khuynh Thành…Em đã trở lại, Khuynh Thành.”

Cô làm sao biết mình đang nói cái gì, thấy hắn vui vẻ, liền vẫn luôn nhắc mãi hai chữ này.

Vu Úy cũng thừa dịp thời điểm Khôi Minh không ở bên, trộm dạy cô nói chuyện, như, là gọi tên của hắn.

“Vu Úy, Với —— Úy.”

Cô cười hì hì đi theo học, “Cá, cá!”

“Không đúng, là Vu —— Úy!”

“Vu, Vu Uy.”

Hắn bật cười, tóc mái thật dài che đậy một bên mặt, môi mỏng nhẹ cong lên một độ cung, thấy hắn cười cô cũng cười, vỗ tay nhỏ… vỗ tay nhỏ.

“Vu, cá Uy!”

“Ha ha ma nữ tiểu thư thực thông minh.”

“Y hì hì, Vu Uy!”

“Khụ!”

Khôi Minh không biết từ khi nào đã xuất hiện đứng ở cửa , đạp một cái lên cửa phòng ngủ, Vu Úy vội vàng đứng dậy cúi đầu, ngữ khí nghiêm túc.

“Thiếu chủ, tôi đang dạy ma nữ tiểu thư nói chuyện.”

“Không cần ngươi dạy!”

Hắn bước chân dài bước nhanh đi qua, thấy hắn lại đây, tiểu Khuynh Thành cười xán lạn hướng về phía hắn vươn tay làm ra một cái động tác ôm, Khôi Minh cong lưng đem cô ở trong giường em bé ôm ra , khiêu khích khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô ôn nhu cười nói.

“Có đói bụng không, nên ăn cơm tiểu Khuynh Thành.”

“Hì hì đói, có đói bụng không.”

Học nói chuyện học thật nhanh, hắn có chút kinh ngạc nhướng mi.

Tiểu Khuynh Thành thích cùng hắn cùng nhau ngủ, đặc biệt là mùa hè, trên người hắn luôn lành lạnh, yêu nhất là ôm hắn, nằm ở trên ngực hắn hô hô ngủ, ngực Khôi Minh vài lần bị áp đến thở dốc khó chịu, thay đổi tư thế ngủ, xoay người ôm cô, ôn nhu vuốt ve đầu tóc mềm mại của cô .

Thời tiết gần nhất thực nóng, ngủ đến nửa đêm cô bắt đầu khóc, lôi kéo quần áo trên người nháo, sờ lên mới biết được đã ra mồ hôi, đem quần áo đều cởi xuống, cô mới không khóc nữa .. thực mau lại ngủ rồi.

Thân mình nho nhỏ thực mềm, hắn không có khả năng đối với một thân thể nho nhỏ như vậy nổi lên cái gọi là tính dục, sủng cô đến mức hận không thể đem tất cả máu của mình đều cho cô, nhưng đã 300 năm, hắn không tiết dục .

Bị chân nhỏ cô đá đến nửa người dưới, đôi mắt Khôi Minh trừng lớn, cảm giác được dục vọng của mình đang bành trướng, vội vàng buông cô ra đi phòng vệ sinh, dùng nước lạnh cọ rửa tiết hỏa, liều mạng chịu đựng không được phản ứng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận