Chương 120

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 120

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Quá nhỏ, cô còn quá nhỏ, cô chính là nhân loại, nhân loại nếu chịu thương tổn có khả năng sẽ lập tức chết .

Nước lạnh băng từ đỉnh đầu xối xuống, Khôi Minh nhắm mắt lại, cắn răng, giơ bàn tay ra hung hăng cho mình hai cái tát, muốn mình trở nên thanh tỉnh hơn một ít, hắn đánh không lưu tình chút nào, trên làn da trắng nõn thực mau liền xuất hiện sưng đỏ.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn lau tóc ngồi ở mép giường nghĩ ngợi một hồi lâu, mới một lần nữa lên giường ngủ, tiểu Khuynh Thành cảm nhận được khí lạnh , thực mau liền dán lại đây, thỏa mãn ôm thân mình lạnh băng của hắ, độ ấm khô nóng kia, từ cánh tay truyền khắp hắn toàn thân.

Nội tâm bực bội làm hắn đến khuya mới ngủ, dù bỏ qua cảm giác ngứa ngáy cùng xúc động ở hạ thể , nhưng Khôi Minh trong lúc ngủ mơ vẫn cảm giác được một trận nghẹn khuất như muốn hỏng mất.

Mở mắt ra, đứa bé một bên không biết đã đẩy chăn đi nơi nào, hắn vội vàng đem chăn trên người xốc lên, nhìn thấy cô cái gì cũng chưa mặc, ghé vào trên đùi hắn, tay nho nhỏ , cách quần lót khiêu khích dương vật đã cứng lên , còn nhìn hắn –y y– cười, chỉ vào miệng không rõ nói cái gì.

“Côn… Gậy gộc.”

Sắc mặt Khôi Minh gần như biến thành than đen, tay nhỏ cô còn muốn đụng vào, sự mềm mại của lòng bàn tay cách quần áo hắn cũng có thể cảm nhận được.

“Đừng chạm vào!”

Một tiếng hô không cẩn thận buột miệng thốt ra, bị âm lượng hắn dọa sợ, oa một tiếng khóc ra .

Khôi Minh vội vàng ôm lấy thân thể của cô, muốn tròng quần áo đặt ở một bên lên cho cô, nhưng cô thế nào cũng không chịu, giãy giụa không mặc, càng dùng sức mà khóc .

Khôi Minh như hỏng mất cúi đầu cầu xin cô, “Khuynh Thành, tiểu Khuynh Thành, chớ chọc tôi, cầu xin em, tôi thật sự nhịn không được, em còn nhỏ như vậy tôi phải làm sao bây giờ a!”

Tiểu Khuynh Thành nghe không hiểu lời hắn nói, nháo khóc lên, Khôi Minh vừa gấp lại vừa khó chịu, hốc mắt đỏ một mảnh, cắn ngón tay để vào trong miệng cô.

“Không khóc được không? Tôi sai rồi Khuynh Thành, không nên rống em, thực xin lỗi.”

Cô ngậm ngón tay nuốt, nước mắt trong đối mắt tròn ướt dầm dề còn đang rơi , Khôi Minh đau lòng đem cô ôm vào trong ngực, cự vật giữa háng hắn vẫn luôn ngẩng cao đứng thẳng, cương cứng– bang bang– kẹp ở giữa hai chân, ghé vào trên vai nhỏ gầy của cô nhẫn nại.

“Chờ em lại lớn lên một chút… Được không tiểu Khuynh Thành, lại lớn lên một chút thì tốt rồi.”

Cô làm sao biết những lời này là có ý gì, cô chỉ nhớ kỹ gậy gộc trên người hắn một khi chạm vào liền sẽ bị rống .

Vu Úy dạy cô học đi đường, phòng ngừa cô té ngã, trên mặt đất đã được lót thảm mềm mại khắp phòng , giữ chặt hai tay nhỏ lung lay đi về phía trước.

Cô giống như thực vui vẻ, mỗi lần được hắn giữ chặt tay nhỏ đều cười — ha ha ha–không ngừng, đi đường loạn choạng đấu đá lung tung, những vẫn biết mình sẽ không té ngã.

Vu Úy vuốt tóc dài của cô , cười, “Ma nữ tiểu thư thực ngoan, vậy thử một lần tự mình đi được không ?”

Cô ngồi ở trên mặt đất, tay bị buông ra , ngậm ngón tay của mình, nhìn hắn lùi về sau vài bước, cầm bình sữa dụ hoặc cô.

“Tới, đi tới.”

Tiểu Khuynh Thành– ê a– vươn tay ở không trung, gọi tên của hắn, “Vu Úy, Vu Úy!”

Thanh âm phá lệ non nớt, nghe thấy liền khiến lòng hắn ngứa ngáy, cái mũi cũng chua xót, cúi đầu che lại một bên mắt cười nhẹ.

Hắn tươi cười, tái ngộ sau khi thấy cô trọng sinh, trở nên đã càng ngày càng nhiều lần gọi tên của hắn, chịu thân mật với hắn, đây là điều thật lâu trước kia hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chờ khi hắn lại ngẩng đầu, phát hiện cô đỡ một bên giường em bé, thân mình lay động không xong muốn đứng lên, mặc tã giấy, cùng quần áo con thỏ đáng yêu, tay nhỏ bắt lấy lan can giường em bé, tự mình đứng lên.

Bình luận (0)

Để lại bình luận