Chương 132

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 132

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đây là cái gì?

Hình ảnh theo dõi từ lúc mình ngồi ở trong phòng học từ khi bắt đầu đi học đều bị quay lại rất rõ ràng.

Tiểu học đến Cao Trung, mỗi một tấm đều vô cùng rõ ràng, cô luôn ngồi ở cuối cùng, cô độc cuộn tròn ở trong góc, không có cho người chịu cùng cô nói chuyện.

Thậm chí văn kiện bên trong còn chưa tên mấy bạn học, chẳng qua chỉ là bốn năm cái tên, nhưng cô lại nhớ được vô cùng rõ ràng, cô nhớ rõ đã từng cùng những người này, thiếu chút nữa trở thành bạn bè.

Đó là những người bạn số lượng không nhiều lắm cô tiếp xúc,là khoảng thời gian vui vẻ nhất ở trường học, mà khi con chuột di động đến cuối cùng, lại nhìn thấy bốn chữ chuyển khỏi lớp học, cô nháy mắt liền hiểu.

Là Tiểu Minh làm, hắn không cho cô kết giao bạn bè, còn dùng máy theo dõi để giám thị cô, vẫn luôn giám thị đến tận bây giờ, thậm chí ngay cả khi cô thi đại học, ở trường thi cũng có camera theo dõi!

“Khuynh Thành, tra được thành tích chưa?”

Khôi Minh đi vào dò hỏi, thấy cô thất thần ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn hắn.

“Thành tích…”

“Là anh làm.” cô đột nhiên như hỏng mất mở miệng, “Anh đem những mối quan hệ của em toàn bộ tước đoạt, là anh làm em không có một người bạn, là anh tự mình giám thị sinh hoạt của em, đem em bức thành dáng vẻ hiện tại này!”

Khôi Minh nhăn mi, nhíu chặt mày lộ ra biểu tình nghiêm túc.

Cô đột nhiên cảm thấy cái mũi đau xót, cuộn tròn hai chân khóc ra, “Ô em cho rằng, là do em có vấn đề, nên mới không kết giao được bạn bè, không ngừng nghĩ lại mình đã làm sai cái gì, vì sao một bạn học cũng không chịu cùng em nói chuyện.”

“Ở trong trường học mười năm, anh biết em mỗi ngày phải dùng tâm tình gì trãi qua sao! Em hận đến mức muốn đem trái tim mình moi ra, cầu bọn họ cùng em làm bạn! Nhưng vì sao lại là anh, vì sao anh muốn đối xử với em như vậy a!”

Cô chưa từng tức giận như vậy, đôi tay đang nắm máy tính dùng sức ném xuống, mạch điện tách ra, màn hình một mảnh hắc ám.

Vu Úy vội vàng chạy vào, thấy cô từ trên ghế đứng dậy.

“Em không muốn bị anh giám thị nữa, cũng không muốn anh lại quản em,em đã thành niên, bây giờ liền muốn lập tức rời đi nơi này, anh đừng mơ tưởng lại cướp đoạt tự do của em.”

Vu Úy thầm kêu không ổn, “Thiếu chủ!”

Hắn xông lên trước bóp chặt mặt cô, hung hăng đem cô ấn ở trên tường, Khuynh Thành bị bắt phải ngẩng đầu, gương mặt đau nhức, ngũ quan nhăn nhím lại cùng nhau, miệng mở thành hình chữ O, bóp chặt mu bàn tay hắn, đối mặt với sắc mặt như chìm vào đáy cốc của hắn, cô sợ hãi.

“Em mẹ nó muốn làm tôi phát điên làm gì!”

Khôi Minh lãnh khốc, cắn răng mở miệng, gần như muốn đem cô bóp chết, răng nanh dần dần càng ngày càng bén nhọn, cô bị dọa khóc.

“Còn dám nói một câu rời đi, đừng trách tôi đối với em không khách khí! Khuynh Thành, sao em lại không học được nghe lời như vậy? Đời trước cũng vậy, một đời còn chưa đủ dài để học đủ giáo huấn sao! Một hai phải để tôi đem em làm cho nửa chết nửa sống, mới cầu xin buông tha em?”

Cô cực kỳ sợ hãi mà khóc lên, nắm cổ tay của hắn, đôi tay không ngừng run rẩy, lời xin tha muốn nói đều bị khuôn mặt dữ tợn này dọa sợ, một câu cũng không nói nên lời, nước mắt rơi xuống, lạch cạch lạch cạch dừng ở trên mạch máu của mu bàn tay hắn nhỏ giọt.

Vu Úy bắt lấy cánh tay hắn, dùng sức muốn làm hắn bình tĩnh lại.

“Thiếu chủ, ngài trước tiên hãy buông ra, không thể như vậy! Ma nữ tiểu thư cái gì cũng chưa làm sai, là ngài quản quá nghiêm khắc, cô ấy là nhân loại, muốn tiếp thu sinh hoạt thế giới nhân loại mới đúng.”

“Cút!”

Hắn cũng không biết mình đã dùng bao lớn ma lực đem hắn ném ra, Vu Úy kinh ngạc lão đão bay về phía sau, cả người va chạm thật mạnh mà ngã ở trên sàn nhà, phần đầu hung hăng đạp vào cạnh bàn , thanh âm thật lớn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận