Chương 133

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 133

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khuynh Thành run rẩy khóc lớn, “Vu Úy, Vu Úy ô ô.”

Cô muốn dùng lực tránh thoát tay hắn, đi đỡ người trên mặt đất, Khôi Minh nhẫn tâm đem cô ấn ở trên vách tường, chất vấn, “Tôi hỏi em một lần cuối cùng, có phải thật sự muốn rời khỏi tôi đúng không? Vĩnh viễn đều không muốn gặp lại tôi đúng không, Khuynh Thành.”

“Ô, em không có, em không có nói như vậy .” cô khóc lóc lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, biên độ run rẩy của cơ thể càng lúc càng lớn.

Khôi Minh cắn răng, răng nanh nứt ra ở khóe miệng, bén nhọn tràn ngập hàn khí, một bàn tay nắm lấy tóc cô, kéo nghiêng sang một bên, lộ ra cổ trắng nõn, còn có thể thấy được mạch máu ẩn ẩn bị che giấu phía dưới.

Hắn dán vào trên cổ cô , răng nanh nhắm ngay mạch máu màu xanh lá cắn xuống.

“A… Đau quá, đau quá a!”

Cô biết hắn là quỷ hút máu, nhưng hắn chưa bao giờ cắn cô, mặc dù nhìn hắn mỗi ngày đều phải liều mạng hút túi máu, cũng đau lòng không dám động vào cô một phân một hào, thậm chí nếu cô bị thương dù chỉ một chút, hắn đều khẩn trương đến mức không biết làm sao.

Càng đừng nói như vậy mà cắn cô, khiến cô trãi nghiệm cảm giác đau đớn cùng tuyệt vọng trước nay chưa từng có, miệng vết thương bị cắn xé nóng rát, máu bị hắn hút đi, có thể cảm nhận được một chút cảm giác máu bị hút ra.

Cô tuyệt vọng khóc lóc, đau đớn lôi kéo tóc của hắn, không ngừng xin tha.

“Buông tha em… Ô, Tiểu Minh, tha cho em a, thực xin lỗi… Thực xin lỗi, em đau quá, không cần đối với em như vậy, ô ô…”

Vu Úy đau che phần đầu, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ướt át, gian nan quỳ rạp trên mặt đất cố gắng hoạt động về phía hắn, bàn tay dính đầy đầy máu tươi , dùng sức hướng về phía Khôi Minh duỗi đến, nắm ống quần hắn lôi kéo , thanh âm suy yếu.

“Thiếu chủ, buông tha cho cô ấy, đừng cắn , cô ấy sẽ chết…”

Không phải ma nữ, là nhân loại yếu ớt, có thể bị niết ở lòng bàn tay dễ dàng đùa bỡn tắt thở, tử vong vĩnh viễn đều cách nhau chỉ một giây.

Lúc hắn rốt cuộc đột nhiên nhớ tới sự thật này, vội vàng đem răng nanh rút ra, nơi bị hắn gặm cắn đã trở nên đỏ bừng một mảnh, sắc mặt cô tái nhợt, dựa vào vách tường trượt xuống, bị cánh tay hắn bắt lấy kéo lên.

Miệng vết thương không ngừng chảy máu, từ đầu vai chảy xuống tiến vào cổ áo, váy màu trắng dần dần nhuộm thành màu đỏ.

“Thực xin lỗi.” Hắn sợ hãi nắm chặt chặt cánh tay của cô.

“Khuynh Thành, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không biết nên làm như thế nào mới tốt, như thế nào mới làm em không rời đi tôi.”

Khuynh Thành vô lực gục đầu xuống, hơi thở thoi thóp bị ấn ở trên tường, mất máu quá nhiều không nghe rõ hắn đang nói gì, đầu trống rỗng, sắp chìm trong vô hạn bóng đêm.

Khôi Minh đem cô đặt ở trên mặt đất, không biết làm sao muốn lấy túi máu đút cho cô, nhưng cô không phải quỷ hút máu, sao có thể uống được thứ ghê tởm như vậy , đôi môi nhấp chặt không chịu mở ra.

Hắn không ngừng xin lỗi, hình ảnh trước mắt Vu Úy càng ngày càng mơ hồ, muốn lấy di động gọi xe cứu thương, nhưng không chờ hắn đụng tới di động trên bàn ,thì dã ngã thật mạnh trở về trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn sắc mặt tái nhợt của Khuynh Thành.

“Ma nữ tiểu thư… Cần gọi xe cứu thương, thiếu chủ.”

Khôi Minh mất khống chế ôm gương mặt cô, trừ bỏ tràn đầy sợ hãi hắn không nghĩ thêm được gì, hắn đột nhiên nghĩ đến máu của mình, vội vàng cắn ngón tay, để vào cô trong miệng.

“Khuynh Thành, tiểu Khuynh Thành, không phải em thích nhất là uống máu tôi sao? Mau uống, nhanh lên, uống xong đi a, tôi sai rồi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa.”

Cô ngậm ngón tay vô lực, máu chảy vào trong miệng cô , lại từ khóe miệng chảy xuống.

Khuynh Thành hoàn toàn ngất đi, Khôi Minh đột nhiên ôm cô đứng dậy, Vu Úy muốn ngăn hắn lại, nhưng ngày cả bò cũng không bò dậy nổi , suy yếu phun ra một hơi, đột nhiên ho khan một tiếng, thật mạnh ngã trở lại trên mặt đất.

Bình luận (0)

Để lại bình luận