Chương 146

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 146

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Không thể xảy ra chuyện gì, ngài nhất định không thể xảy ra chuyện.”

Hắn đời này sau khi biến thành quỷ hút máu chỉ chảy nước mắt một lần , đó là ngày cô qua đời ở đời trước.

Chịu đựng chua xót xúc động ở chóp mũi , che lại hai mắt đỏ bừng , bắt lấy góc chăn cầu trên người cô xin.

“Tỉnh lại, ngài làm ơn hãy tỉnh lại.”

Vu Úy ghé vào mép giường ngủ thiếp đi, qua thật lâu, hắn bị động tỉnh của di động trong túi đánh thức .

Nhìn người trên giường còn đang hôn mê bất tỉnh , nhận điện thoại.

“Thiếu chủ.”

Bên kia truyền đến tiếng hít thở trầm trọng rất rõ ràng , hồi lâu không nói chuyện, hô hấp không ngừng thô suyễn, lúc Vu Úy sắp không ngăn bồn chồn muốn dò hỏi, hắn dường như dùng hết toàn lực.

“Dưới lầu, trong xe.”

Vu Úy nhanh chóng ra cửa, chạy xuống lầu nhìn vào xe, mở cửa, chấn động.

“Thiếu chủ!”

Hắn nằm ngửa ở trên ghế điều khiển, một bên mắt không ngừng chảy máu ra bên ngoài, từ khóe mắt nhỏ giọt đến cằm, theo mũi cao thẳng, chất lỏng màu đỏ còn đang cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, nhiễm ướt cổ áo sơ mi.

Khôi Minh thống khổ nhăn mày, “Đừng nói!”

“Thiếu chủ đôi mắt của ngài làm sao vậy!”

Hắn hoảng loạn lấy đèn pin nhỏ ra, bẻ ra mí mắt hắn nhìn, may mắn chính là đôi mắt không có việc gì, tròng mắt cũng còn.

Khôi Minh cắn răng mở miệng, hô hấp không thuận, “Ma nữ đáng chết kia, thế nhưng muốn moi đôi mắt ta, không cho ta trái tim, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Vu Úy thất thần.

“Thiếu chủ… Ngài muốn để ma nữ tiểu thư trường sinh bất lão?”

“Em ấy hiện tại hôn mê bất tỉnh, sớm hay muộn sẽ có ngày sẽ rời khỏi ta! Ta vĩnh viễn trường sinh, vẫn luôn chờ em ấy như vậy cũng vô cùng thống khổ, vì sao không thể để cô trường sinh bất lão cùng ta , dù sao mỗi một đời của em ấy đều phải cùng ta ở bên nhau!”

Vu Úy không hé răng, Khôi Minh lấy khăn ướt một bên chà lau máu trên mặt, ngồi dậy dò hỏi, “Em ấy thế nào rồi.”

“Vẫn luôn hôn mê.”

Đầy mặt Khôi Minh đều là vết máu, đôi mắt bị thương máu làm sao cũng không ngưng chảy được.

“Đem cuốn sách về ma nữ kia đưa cho ta, lấy không được trái tim của nhưng ma nữ kia, ta liền đi lấy trái tim ma nữ ở thế giới nhân loại, ta không tin, nhiều ma nữ như vậy ta sẽ không tìm được một người!”

Vu Úy do dự, hắn muốn nói cho Khôi Minh biết, hắn không muốn cho ma nữ tiểu thư nă trái tim ma nữ để trường sinh bất lão , đó là một loại tra tấn, muốn chết nhưng làm sao cũng không chết được.

Khôi Minh chuyển mắt trừng mắt hắn, “Nghe không hiểu lời ta nói sao?”

“Thiếu chủ… Ma nữ tiểu thư, không thể trường sinh bất lão, cô ấy sẽ rất thống khổ.”

Cổ hắn bỗng nhiên bị bóp chặt, cảm giác hít thở không thông thình lình xảy ra, sắc mặt của hắn nháy mắt liền đỏ lên, trước mặt là Khôi Minh với nửa khuôn mặt đều là máu tươi, dữ tợn nhếch miệng lên, lộ ra răng nanh bén nhọn.

“Vu Úy, ta đối đãi với ngươi không tệ, đừng nên vi phạm mệnh lệnh của ta, nếu ngươi muốn chết, ta hiện tại liền có thể thành toàn cho ngươi!”

Hô hấp của hắn như ngừng lại , trong mắt tràn ra sợ hãi trần trụi , muốn nghẹn ra một chữ cũng không xong.

Người trong phòng bệnh rốt cuộc vào nửa đêm đã tỉnh lại, nhấp môi khô ráo muốn uống nước, nhìn Vu Úy ngồi ở mép giường , dựa vào lưng ghế, cúi đầu đang ngủ, một nửa mặt bị tóc mái thật dài che lại.

Cô dùng hết toàn lực, ngón tay run rẩy, chậm rãi giơ lên bắt được góc áo hắn .

Gần như là trong nháy mắt hắn liền tỉnh.

“Ma nữ tiểu thư, ngài tỉnh!”

“Khát.”Yết hầu cô cực kỳ khô, tiếng nói ra vô cùng khó khăn nghẹn ngào.

“Nước, nước, chờ một chút, tôi lập tức đi lấy nước.”

Nhìn dáng vẻ hắn khẩn trương, Khuynh Thành thế nhưng sẽ có chút muốn cười.

Uống xong nước, Vu Úy đem đầu giường nâng lên một chút, để cô ngồi thẳng, nghe cô hỏi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận