Chương 147

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 147

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Tiểu Minh đâu?”

“Thiếu chủ, có một số việc, buổi sáng chắc sẽ liền sẽ lại đây.”

“Vu Úy.”

Cô ngọt ngào cười híp mắt , “Anh thật tốt, em vừa rồi cảm thấy mình thiếu chút nữa sẽ phải chết đi, có thể vừa tỉnh lại liền nhìn thấy anh thực vui vẻ .”

Hắn nhấp miệng, cũng lộ ra ý cười, “Tôi cũng thực vui vẻ.”

“Đám quỷ hút máu kia thật sự rất đáng sợ, không giống anh, thực ôn nhu.”

“Ma nữ tiểu thư thích tôi như vậy thì tốt quá.”

Cô ôm ly nước, cúi đầu, tóc dài rũ ở mặt sườn, thấy không rõ thần sắc mất mát của cô.

“Nói thật, em rất muốn biết, Tiểu Minh là quỷ hút máu vĩnh sinh , vậy Vu Úy thì sao? Anh cũng sẽ vĩnh sinh sao?”

Thật lâu, không đợi đến lúc hắn nói chuyện.

Khuynh Thành ngẩng đầu, lại nhìn thấy gương mặt đầy thương tâm của hắn, hốc mắt hồng hồng.

“Vu Úy…”

“Ma nữ tiểu thư, nói không chừng, sau mùa đông này tôi liền chết.”

Cô tựa như bị sét đánh, cứng đờ sững sờ .

“Anh nói gì?”

“Sau mùa đông, thọ mệnh của tôi liền đến rồi.”

“Anh nói giỡn đúng không, anh đã ở bên người em thời gian dài như vậy, sao lại sau mùa đông liền chết đi, anh nhất định là đang nói giỡn!”

Cô dán vào mép giường tay vươn ra nắm lấy ống tay áo hắn, nước mắt rơi xuống, phảng phất như đang khẩn cầu hắn không cần chết.

Vu Úy cúi đầu, cái mũi đau xót.

“Tôi đã sống 500 năm, đây là thọ mệnh quỷ hút máu có, huống chi, tôi còn là gien tạp chủng, thời gian cũng không nhiều lắm, nguyện vọng duy nhất đó là có thể ở bên người ngài bao lâu, liền ở cạnh ngày bấy lâu.”

“Ô em không muốn nghe, anh sẽ không chết, em không muốn anh chết, cầu xin anh không cần chết được không, cầu xin anh!”

Hai tay đặt lên hai chân của hắn không ngừng run rẩy, nhìn nước mắt cô rơi càng ngày càng nhiều, rốt cuộc cũng không khống chế được, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

“Ma nữ tiểu thư, đừng khóc, khóc vì ta không đáng, ngài hẳn là nên ở bên người thiếu chủ, ngài ấy đợi ngài hơn ba trăm năm, đều là vì ngài.”

“Nhưng anh không phải cũng đã đợi em 300 năm sao! Anh vẫn luôn ở bên người anh ấy, anh cũng vì em mà đợi .”

Khuynh Thành đứng dậy quỳ gối ở trên giường ôm lấy cổ hắn, không ngừng khụt khịt, “Em, em tuy rằng không nhớ rõ chuyện đời trước, nhưng… Vu Úy anh nhất định đối em thực tốt, ô em không thích Tiểu Minh, anh dẫn em đi được không, cầu xin anh.”

“Ma nữ tiểu thư, không thể nói ra lời ngốc như vậy.”

“Em không có!” cô ôm thật sự dùng sức, như sợ một giây sau hắn liền biến mất, khóc lóc nhưng nói vô cùng nghiêm túc.

“Vu Úy, dẫn em đi, anh làm ơn , em không muốn ở bên người Tiểu Minh , anh ấy sẽ cưỡng bách em làm tình, anh ấy sẽ trở nên thực đáng sợ.”

Vu Úy bị cô gắt gao ôm lấy, đây là cảm giác được người khác xem là trân bảo cả đời hắn chưa từng cảm nhận được , lại thử hỏi chính mình trung thành nửa đời, vì sao không ở thời gian cuối cùng , ích kỷ một chút.

Cô khóc quá đáng thương, ngay cả thở cũng thở không nổi, rốt cuộc đánh vỡ trở ngại trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, không ai biết hắn muốn làm ra loại động tác này phải cần bao nhiêu dũng khí, Vu Úy nhắm mắt lại, chỉ muốn vào thời gian cuối cùng của mình dùng để trung thành với cô.

“Ma nữ tiểu thư, ngài thật sự nguyện ý, theo ta đi sao?”

“Em nguyện ý, là anh không muốn.”

Khuynh Thành đứng dậy nhìn hắn, hốc mắt đã khóc sưng, “Vu Úy, em không nghĩ mất đi anh.”

Hắn cười nhẹ nhàng, đứng dậy đem cô đặt ở trên giường, lại vì cô chỉnh lại góc chăn, Khuynh Thành thấp thỏm bất an nắm chặt góc áo hắn.

“Vu…”

“Ma nữ tiểu thư yên tâm, tôi sẽ không đi, chờ lúc ngài tỉnh lại chúng ta cũng đã đi đến một nơi khác, tôi sẽ mang ngài đi, tôi bảo đảm.”

Cô lo lắng không thôi, gắt gao túm góc áo hắn , “Vậy, vậy anh nói lời phải giữ lời, không cho phép gạt em!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận