Chương 148

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 148

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Tôi Vu Úy, chưa từng lừa gạt ngài.”

3 giờ sáng trong công viên, Khôi Minh nghiêng ngả lảo đảo từ trong rừng cây đi ra, dáng người không xong, va chạm loạng choạng ngã ngồi trên ghế dài, cúi đầu che lại mắt trái đau đớn, áo khoác cùng quần tây màu đen trên người đều dính đầy bùn đất cùng lá rụng.

Thật vất vả đuổi theo một ma nữ, lại bởi vì đôi mắt quá đau, thế nhưng trực tiếp để cô ta chạy thoát, đáng chết, đáng chết!

Hắn nắm chặt nắm tay hung hăng đấm lên ghế dài, mở hai mắt,tròng mắt của mắt bị thương ánh lên đỏ rực, che kín tơ máu, đau đớn muốn chảy ra nước mắt, nhưng thứ chảy ra lại là máu, Khôi Minh cắn răng, bị đau đớn này bức điên rồi.

Cong lưng, ngón tay hung hăng dùng sức moi tròng mắt, hận không thể đem nó moi ra!

Ma nữ đáng chết kia , đến tột cùng là đã đưa thứ gì vào trong mắt hắn, vì sao lại đau như vậy , giết cô ta, hắn muốn giết cô ta!

“Ngạch… A!”

Đôi mắt nóng rát giống như bị lột một tầng da, hắn đau đớn đến mức thật sự chịu không nổi, ngã vào ghế dài cắn răng phát ra rên rỉ khó có thể chịu đựng , mí mắt đã bị móng tay hắn moi đến trầy da.

Liền cứ liên tục như vậy mà đến hừng đông, cổ đau đớn kia rốt cuộc cũng biến mất.

Khôi Minh nhẹ nhàng thở ra, kiệt sức, lòng bàn tay che lại nơi đó toàn là máu, ngã vào ghế dài cuộn một chân lên, nhìn không trung trở nên bừng sáng hô hấp thô suyễn, trên trán chảy đầy mồ hôi, dung nhan yêu nghiệt bị tra tấn đến mức vặn vẹo, cau mày sắc mặt vô cùng dữ tợn .

Hắn còn muốn đi xem Khuynh Thành, vì thế chịu đựng mệt mỏi từ ghế dài ngồi dậy, lại lần nữa xuyên qua rừng cây tìm xe.

Nhưng chờ khi hắn tới cửa phòng bệnh, bên trong đã rỗng tuếch.

Bác sĩ kinh ngạc a một tiếng, vội vàng quay đầu lại dò hỏi hộ sĩ.

“Người trong phòng bệnh 1126 đâu! Các người kiểm tra phòng như thế nào vậy, người chạy đi nơi nào!”

Hộ sĩ vội vàng chạy tới, lắp bắp, “Nửa, nửa đêm vẫn còn ở đây, sao lại thế này, người sao lại không thấy.”

“Tôi hỏi người đâu! Tra máy theo dõi cho tôi!”

Khôi Minh đi qua, trên giường còn mùi hương của cô, xốcmột góc chăn lên , khăn trải giường có nếp uốn, hắn đột nhiên cười.

Từ bắt đầu cười nhẹ, thanh âm dần dần càng lúc càng lớn, phát cuồng cười lớn, cong lưng bắt lấy mép giường, máu từng giọt dừng ở trên khăn trải giường màu trắng, tiếng cười cực kỳ khủng bố, không ai dám tiến lên cản trở.

Vu Úy đem cô đưa tới một ngôi nhà kiểu cũ không người, sáu tầng bằng xi măng không có thang máy, nhân loại cư trú nơi này gần như đã dọn đi hết, tựa như chỉ còn lại hắn là còn quay về.

Phòng ngủ thực cũ, lại được xử lý vô cùng sạch sẽ, một bộ khăn trải giường đệm, toàn là mùi hương ánh nắng mặt trời.

Khuynh Thành thực thích nơi này, một giấc ngủ dậy, tâm tình vô cùng vui vẻ, nhảy bắn đi tìm Vu Úy, hắn ở trong phòng bếp cũ nát nấu cơm, ánh đèn thực tối tăm, nơi ở được xây về hướng chỉ có vào buổi chiều ánh sáng mới tương đối tốt, trên bàn đều có dấu vết bị cắt qua , tuy rằng sạch sẽ, nhưng không tránh được sự thực là nó đã rất tồi tàn.

“Vu Úy, nơi này là chỗ nào vậy?” cô chuyển động trong căn phòng nhỏ dò hỏi.

“Là phòng ở của mẹ tôi, nền nơi này thực vững chắc, hơn ba trăm năm bị đã tu sửa ba lần, có thể coi như phòng ở cổ xưa .”

“Ai? Hơn ba trăm năm cũng chưa dỡ xuống sao?”

“Đây là vùng ngoại thành không có tiềm năng khai phá, cách nơi này 3 km còn có bãi chôn rác, không có người sẽ nguyện ý khai phá nơi này.”

“Vậy nói cách khác, Tiểu Minh sẽ không tìm tới nơi này !”

Khuynh Thành vui vẻ tiến lên ôm lấy hắn, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói, “Hì hì, Vu Úy thật tốt quá, như vậy em có phải vĩnh viễn đều có thể cùng anh sinh hoạt ở bên nhau hay không? Không bao giờ cần phải sợ hãi Tiểu Minh nữa!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận