Chương 159

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 159

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cho đến cuối cùng phải rạch bụng rốt cuộc mới kéo về cho cô nửa cái mạng, cô từ phòng giải phẫu ra tới, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô ráo, nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.

Khôi Minh đỡ giường bệnh đi phía trước, mắt đỏ lên gọi cô, “Khuynh Thành, Khuynh Thành tỉnh tỉnh, em đừng làm tôi sợ!”

Bác sĩ ở một bên an ủi, “Cô ấy chỉ là hôn mê, thuốc hết tác dụng sẽ tỉnh, không cần lo lắng.”

Hộ sĩ ôm trẻ con từ phòng giải phẫu đi ra , “Người nhà, người nhà có ở đây không? Là một bé nam.”

Cô ấy không ngừng vờn quanh ấn chuông ngoài cửa phòng phẫu thuật, tìm khắp trên hành lang, trống rỗng không có một người.

Khôi Minh ngồi ở trên cái ghế bên giường bệnh, nắm lấy tay nhỏ của cô, cúi đầu lau mắt, khụt khịt không ngừng, nhìn đến vết sẹo thật dài trên bụng cô , trái tim càng thêm khó chịu.

Em bé không ai trông giữ bị đặt ở trong rương giữ nhiệt, Khuynh Thành tỉnh lại muốn nhìn em bé một chút, Khôi Minh như thế nào cũng không đáp ứng.

Cô vốn là đang khó chịu, toàn thân còn đau, bị hắn cự tuyệt, ô một tiếng liền khóc lên.

Lúc cô hôn mê , bác sĩ còn cố ý dặn dò, phải giữ cho tâm tình cô tốt đẹp, nếu không có khả năng bị chứng trầm cảm sau khi sinh.

Khôi Minh bắt lấy tay cô xin lỗi, chân tay luống cuống, “Chờ thân thể em tốt hơn một chút lại xem được không, cầu xin em Khuynh Thành, đừng như vậy, không thể khóc, đừng khóc đừng khóc.”

“Ô a, em thật sự đau quá, đau quá a Tiểu Minh!”

“Tôi biết tôi biết, thực xin lỗi, là tôi sai, thực xin lỗi.”

Hắn dỗ dành một hồi lâu, không dám đụng vào cũng không dám ôm, sợ đụng vào miệng vết thương của cô.

“Ngày mai sẽ để em nhìn em bé được không, Khuynh Thành, đừng khóc, tôi đồng ý với em ngày mai, hoặc là em muốn đi nơi nào, tôi đều mang em đi.”

Bị lời hắn lừa gạt , cô dần dần ngừng tiếng khóc, khiến Khôi Minh kinh hoảng được nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng cô vẫn quên đức hạnh của hắn rồi, ngày mai cũng không gặp được em bé, lại bị hắn lừa gạt, nói dối em bé cần được giữ ở trong rương giữ nhiệt quan sát, không thể ôm ra.

Kỳ thật bé nam thực khỏe mạnh, chỉ là vẫn luôn không có cha mẹ tới xem, giống như cô nhi nằm trong rương giữ nhiệt gào khóc.

Cô sinh con đã qua mấy ngày,vẫn không có sữa chảy ra, cho dù có, Khôi Minh cũng sẽ không dể đứa bé kia uống, mãi đến khi xuất viện, Khuynh Thành mới gặp em bé lần đầu tiên.

Nho nhỏ thực đáng yêu, ở trong lòng ngực cô , bế lên thực mềm, đôi mắt rất lớn, làn da so với cô muốn trắng hơn một chút, đôi mắt tròn tròn luôn ánh lên ánh sáng, ngẩng đầu nhìn cô cảm thấy hiếm lạ không thôi, thường thường nhìn cô cười, tay nhỏ để vào trong miệng mút.

Khôi Minh ở trên người bé trai nhìn thấy bóng dáng năm đó của tiểu Khuynh Thành , còn nhỏ như vậy răng vẫn chưa mọc ra, nhìn không ra có phải là quỷ hút máu hay không, nhưng nhìn hàng lông mi dày rậm này, đã có thể xác nhận chính là con của hắn, trong con người ngập tràn linh động.

Khuynh Thành thực thích đùa với bé, bóp khuôn mặt, em bé không khóc không nháo, cũng y y đang cười, bắt lấy tay cô không bỏ.

Tươi cười trên mặt của cô cũng dần dần nhiều hơn, ánh mắt chưa từng dời khỏi đứa nhỏ, cúi đầu muốn hôn bé, Khôi Minh liền đem em bé ôm lấy.

Khuynh Thành ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn hắn đem em bé ôm đi, không tính toán trả lại cho cô, ủy khuất nổi lên mặt, nước mắt trong nháy mắt liền từ hốc mắt xông ra.

“Khuynh Thành, đừng khóc đừng khóc, em bé muốn uống sữa, tôi đút bé uống sữa, ngoan không khóc, tôi sẽ không đem tiểu gia hỏa này ném đi, đây cũng là con của tôi.”

Cô không ngừng khụt khịt lau nước mắt, tóc dài buông xuống ở trên vai gầy yếu , thê thảm đáng thương, “Trả lại cho em, ô trả lại cho em!”

Tựa như cô bị đồ vật này đoạt đi rồi , Khôi Minh buồn rầu ôm đứa bé ngồi xổm ở mép giường nhìn cô, vươn tay lau nước mắt cho cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận