Chương 166

Khuynh Thành kinh hách, tay cũng bắt đầu run rẩy, đẩy ghế nhanh chóng xoay người chạy về phía phòng ngủ, cử bị đóng lại thật mạnh, khóa lại đem mình chôn ở trong chăn, sợ hãi hắn trong chốc lát nữa liền vọt vào đánh cô.

Khôi Minh lau sạch nước canh trên mặt, một trận cười lạnh từ trong miệng phát ra.

“Thật là, ngay cả dạy dỗ cũng chưa dùng mà em đã sợ như vậy.”

Thu Mạt thực thông minh, ê a học nói cũng thực nhanh, càng ngày càng lớn, nhưng răng nanh trước sau cũng không mọc ra, từ trên người bé không nhìn ra được bản chất của quỷ hút máu, khi tức giận trong ánh mắt cũng không có bất cứ dấu hiệu biến sắc gì.

Theo như những gì quan sát thì con trai hắn không có di truyền gien quỷ hút máu, chỉ là một nhân loại bình thường.

Nhưng câu đầu tiền con trai mở miệng nói lại là gọi Tiểu Minh.

Khôi Minh sẽ không biết, thời điểm hắn không có mặt , Khuynh Thành đều đối với bé con đang ê a học nói , nhắc mãi Tiểu Minh nói bậy, nói hắn là người xấu, đại phôi đản.

Vì thế bé con mỗi ngày nghe nhiều nhất đó là Tiểu Minh, y y gọi ra tên của hắn.

Mặt Khôi Minh biến thành than đen, kéo tóc còn chưa mọc dài của bé con, “Gọi baba!”

Bé con oa một tiếng bị dọa khóc.

“Anh làm cái gì vậy! Sao lại nắm tóc con trai.” Khuynh Thành chạy tới đẩy hắn ra, bế Thu Mạt lên vỗ lưng dỗ dành.

“Có phải là em dạy con trai nói vậy không Khuynh Thành? Em giáo dục tiểu quỷ này cái gì?”

Cô đưa lưng về phía hắn, không dám nhìn vào mắt hắn, khuôn mặt Khôi Minh trầm xuống , áp chế lửa giận không phát hỏa với cô.

“Thu thập một chút, hôm nay chuyển nhà.”

“Dọn đi đâu?” Cô kinh ngạc xoay người, “Vì sao muốn dọn, em không dọn!”

“Bên đại học tôi đã liên hệ xong, có thể chuyển trường cho em, không cần lo lắng sẽ không được đi học, dọn hay không dọn không phải em có quyền quyết định.”

“Em không muốn, em không muốn dọn đi!”

Hắn căn bản không nghe lọt tau, đoạt lấy đứa bé đang ở trong lòng ngực cô gào khó, xoay người đi đến thư phòng, Khuynh Thành đứng ở tại chỗ ủy khuất cắn môi dưới, sắc môi tái nhợt, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.

Hắn luôn là có thể dễ dàng chọc cô khóc.

Con trai ở trong tay hắn, cô căn bản không có bất cứ biện pháp gì để phản kháng, mọi chuyện đã được hắn kế hoạch hoàn hảo.

Cô ngồi ở trên xe rầu rĩ không vui, mặc dù trong lòng ngực ôm Thu Mạt, con trai vươn tay túm tóc của cô, y y cười ăn vào trong miệng, Khuynh Thành đem tóc túm ra i, nắm khuôn mặt nhỏ của em bé, khuôn mặt nhỏ manh manh thành hình chữ O .

“Tiểu… Tiểu Minh!”

Khôi Minh lái xe, sắc mặt lại trầm thêm một phần.

Khuynh Thành kiên nhẫn dạy con trai, “Phải gọi, b ba, gọi mẹ mới đúng.”

“Ngô tiểu, tiểu…”

“Không đúng, không thể gọi tên baba.”

Khôi Minh liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng cô chứa ý cười ôn nhu, tóc dài vũ mị, dáng vẻ cao lãnh không thể lây dính bụi trần, phảng phất như thấy được Khuynh Thành đời trước.

Xe càng ngày càng cách xa nội thành, tới một vùng nông thôn, lại tiếp tục chạy vào bên trong, xuyên qua rừng cây xanh lá mạ, tầm mắt trước mắt càng ngày càng trống trải, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu đập vào mắt.

Cô nhắm lại mắt, cảm nhận xe đã dừng lại.

Lại lần nữa mở mắt ra , bên trái đột nhiên xuất hiện một biệt thự, vách tường đều là dây thường xuân , biệt thụ cổ xưa trong rừng rậm khiến cô có cảm giác như được xuyên qua thế giới ma pháp thần kỳ , chung quanh biệt thự nở khắp hoa hồng hoang dại, khắp nơi đều có mùi hoa .

Khuynh Thành ngây dại, thật sự là quá xinh đẹp, cô nhất thời quên đi khó chịu không muốn chuyển nhà .

Khôi Minh mở cửa xe cho cô, bế Thu Mạt, dắt tay cô.

“Về nhà, Khuynh Thành.”

Nơi này, là nhà cô?

Bắt đầu từ 300 năm trước , Khôi Minh vẫn luôn bảo vệ nơi này, biệt thụ có ma lực trấn áp, mặc dù đã qua ba trăm năm, nơi này vẫn như cũ không có biến hóa khác biệt, là nới hắn sinh hoạt, cũng đã từng là nhà của cô.

Bình luận

Để lại bình luận