Chương 167

Biệt thự xa lạ, nhưng lại khiến cô thích, đạp lên sàn nhà rung động kẽo kẹt, Khuynh Thành nở nụ cười nhẹ nhàng, cô thật sự rất thích nơi này, quá xinh đẹp.

Phòng khách còn có lò sưởi trong tường, mở tủ lạnh phòng bếp ra, bên trong đồ vật cần thiết đều có đủ, tựa như mấy ngày trước còn có người ở chỗ này nấu cơm.

Phòng ngủ lầu hai được quét dọn thực sạch sẽ, trên ghế quý phi đặt một chiếc áo ngủ màu đỏ mới, trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo thực cổ xưa, váy lạu thật dài như thác, xúc cảm cực tốt.

Cô xem thực nghiêm túc từng cái một, Khôi Minh nói cho cô, đây là quần áo cô đã từng mặc, yêu nhất là mặc sườn xám cùng váy hai dây. ”

Nhưng cô một chút cũng không nhớ nổi, ở trong mắt cô , những quần áo này là lần đầu tiên nhìn thấy , đời trước của cô, xem ra cũng thực yêu thích cái đẹp.

Khôi Minh dựa vào khung cửa, nghiêng đầu nheo lại đôi mắt, cô vuốt ve quần áo, trên người mặc váy lụa màu trắng, dáng người thon dài lại cân xứng, đầy đặn không mất thướt tha, tóc đen rũ ở bên hông, bóng dáng cùng với người trong trí nhớ lại lần nữa chồng chéo lên nhau.

“Khuynh Thành.”

Cô quay đầu , vẫn là gương mặt kia, mắt như hồ ly , giống như yêu tinh, cười rộ lên phong tình vạn chủng.

Hốc mắt nóng lên, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, xẹt qua hàm dưới, nhỏ giọt trên sàn nhà.

Hắn khóc.

Khuynh Thành ngẩn người, số lần thấy hắn khóc cũng không nhiều.

“Tiểu Minh, sao lại khóc?”

“Chị…” Hắn không khống chế được, chóp mũi đỏ lên, cơ thể không xong, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cô, đem cô ôm vào trong ngực.

“Chị …tôi rất nhớ chị, chị ô, tôi rất yêu chị Khuynh Thành, đừng rời đi, thực xin lỗi ….thực xin lỗi, tôi không nên đối xử với chị như vậy, tôi không nên ngược đãi chị, tôi sai rồi.”

Khuynh Thành ngây người, không biết nên làm thế nào, nước mắt hắn nhiễm ướt đầu vai cô , vươn tay vỗ nhẹ bờ vai của hắn.

“Tiểu Minh.” cô nói, “Em có loại ảo giác, cảm thấy anh đem ta trở thành người khác.”

Khôi Minh lắc đầu, “Không phải, không phải, em chính là Khuynh Thành , đời trước tôi cũng yêu Khuynh Thành.”

Cô không biết nên biểu đạt loại tâm tình này như thế nào.

“Em không nhớ rõ đời trước, Tiểu Minh cũng không cần rối rắm về đời trước của em được không, có thể nhìn về phía trước mà bước tiếp hay không, vì sao một hai phải rối rắm chị mà trong miệng anh nhắc đến chứ?”

Khôi Minh cảm thấy mọi thứ đều thay đổi, nhưng lại giống như chưa hề thay đôi, trong lòng hắn trước sau vẫn không cách nào thừa nhận, đời trước cô đã chết đi.

Chờ hắn bình tĩnh lại, ngừng khụt khịt, nâng mặt cô lên hôn lên môi, đầu lưỡi cùng cô triền miên bên nhau, nước miếng không ngừng đan chéo, bỗng nhiên nhớ tới, đời trước của Khuynh Thành, hắn hoàn toàn chưa từng cùng cô hôn môi ngọt ngào như vậy.

Là hắn chính tay hại chết cô, lại còn không chịu buông tha luân hồi của cô, chờ 300 năm ,cho dù bao lâu cũng phải chờ được cô.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Khuynh Thành liền trốn trốn tránh tránh hắn, có thể là bắt đầu từ cô tìm được tẩu thuốc kia .

Tẩu thuốc kia bị giấu ở dưới chân bàn trà , lăn xuống ở một góc xó xỉnh, cô rất ít nhìn thấy có người chung quanh hút thuốc, loại đồ vật như tẩu thuốc này, lần đầu tiên cô được nhìn thấy.

Thứ này thực thần kỳ, như là có sinh mệnh, cô để vào trong miệng, liền sẽ tự động bậc lửa, hương vị bắt đầu hút vào sẽ sặc , nhưng dần dần, liền yêu loại cảm giác này.

Nắm cái tẩu nặng trĩu trong tay, cô có thể cảm giác được trước kia có người hình như rất yêu quý nó, đã qua thời gian dài như vậy, hoa văn điêu khắc phía trên vẫn còn rất rõ ràng, hình như là một con phượng hoàng, cái tẩu màu bạc có xúc cảm cực tốt.

Không biết Khôi Minh thấy sẽ có phản ứng gì, nhưng tám phần sẽ không để cô lại cầm, cho nên cô đem nó giấu ở trong ngăn kéo phòng ngủ, luôn là thừa dịp hắn không có ở nhà trộm hút.

Bình luận

Để lại bình luận