Chương 168

Thu Mạt cũng không thích loại hương vị này , mỗi lần ngửi được thấy sẽ khóc lên.

Rốt cuộc có một lần, bị Khôi Minh phát hiện, nghe được tiếng khóc của trẻ con, bước chân tính toán rời đi lại nện bước quay trở về, con trai nằm ở giường em bé, bị đặt ở cửa lầu hai , cửa phòng ngủ rộng mở.

Khuynh Thành ngồi ở mép giường, trong miệng tần cái tẩu quen thuộc , đôi tay chống giường, ngẩng đầu lên phát ngốc nhìn trần nhà, hai chân đặt tủ bên cạnh giường , hình như còn chưa phát hiện hắn đã tiến vào.

Khôi Minh híp mắt nhìn nhiều hơn một lát, Thu Mạt khóc có chút nghiêm trọng, chờ cô chậm rãi lấy lại tinh thần.

Quay đầu, đột nhiên phát hiện Khôi Minh đang đứng cửa đứng , sợ tới mức hé miệng, cái tẩu rơi xuống ở trên giường, cô nhất thời ngây người không biết nên làm thế nào cho phải.

“Ai cho phép em hút thuốc.”

Hắn tức giận, sắc mặt đều sắp đen như cục than, Khuynh Thành ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn nhận sai.

“Thực xin lỗi.”

“Đem cái tẩu đưa cho tôi.”

Khuynh Thành cầm lấy, đi qua đưa cho hắn, Khôi Minh tiếp nhận cái tẩu, hướng về phía cánh tay cô gõ một chút.

Độ ấm nóng đến mức nháy mắt ở trên làn da cô liền xuất hiện bọt nước, cô thét chói tai che cánh tay, đau đớn nước mắt cũng phải chảy ra.

Khôi Minh nắm tóc cô nâng lên, ánh mắt nghiêm túc, “Biết nhân loại hút thuốc sẽ có hậu quả gì không?”

“Không biết…” Cô đau quá,” Tiểu Minh để nó cách xa chút, thực nóng, em đau quá. “

“Nóng em còn hút! Không biết em hút thuốc thì thọ mệnh sẽ ngắn lại sao! Một nhân loại yêu ớt, bình quân chỉ có 70 năm thọ mệnh, đã ngăn như vậy , em còn muốn lại giảm ngắn thọ mệnh nữa có phải hay không!”

Khuynh Thành bị răn dạy vô cùng ủy khuất, nước mắt tí tách rơi xuống.

“Quỳ gối ở góc tường, quỳ một ngày, trước khi tôi trở về phải quỳ cho tốt.”

“Em không muốn!”

Hắn cầm ấy cái tẩu, xoay người đi ôm Thu Mạt không ngừng kêu khóc .

Khuynh Thành vội vàng chạy lên, “Không cần, không cần đem con ôm đi, Khôi Minh , anh không thể như vậy, vì sao có chuyện gì cũng dừng Thu Mạt uy hiếp em, em chán ghét anh, em chán ghét anh!”

“Tôi nói em quỳ!”

Hắn hoàn toàn tức giận, ngữ khí nói ra đã chuyển sang rống giận, Khuynh Thành nghẹn ngào không ngừng nức nở, cúi đầu lau nước mắt rơi xuống , mắt thấy hắn muốn đi, tiếng khóc mang theo cầu xin, “Em quỳ… Ô không cần đem con trai mang đi, em quỳ, cầu xin anh.”

Bước chân hắn dừng lại , quay đầu lại lạnh nhạt nhìn cô, “Trước khi tôi trở về phải luôn quỳ, thành thành thật thật tiếp thu trừng phạt, em còn có thể nhìn thấy Thu Mạt, nếu tôi phát hiện em lười biếng, tôi sẽ đem con trai em đưa đến nơi khác.”

Khuynh Thành vừa lau khô nước mắt, vừa lui về sau, quỳ gối trong góc tường phòng ngủ, tư thế dối diện với tường, hắn ôm Thu Mạt đi rồi, dưới lầu vang lên khởi động xe sau đó càng ngày càng xa, nhưng cô cũng không biết, hắn có lắp theo dõi ở trong phòng hay không .

Hai chân quỳ đến tê dại, cô vừa khóc lóc vừa nhỏ giọng mắng hắn, đầu để ở trên tường, chân đã đau đến mức không còn tri giác.

Rốt cuộc là thể lực không trụ nổi, quỳ một giờ đã đau đớn không chịu nổi, không ngừng ngã trái ngã phải.

Khôi Minh ở văn phòng nhìn hình ảnh của cô từ màn hình theo dõi, không có tâm trạng xử lý những việc trong tay, ném ở một bên, Thu Mạt khóc đến đáng thương ,hắn cũng mặc kệ.

Hai giờ nửa trôi qua, cô liền ngã về phía sau ngất đi, khóe mắt còn treo nước mắt.

Khôi Minh hít sâu một ngụm, đứng dậy bước nhanh hướng về phía ngoài cửa mà đi, đi ngang qua giường em bé của Thu Mạt, thanh âm con trai khóc lớn càng vang dội hơn.

“Có phiền hay không, ngậm miệng lại!”

Khôi Minh rống giận, gần như đem toàn bộ tức giận đều rơi vào trên người con trai.

Em bé ủy khuất cắn ngón tay của mình, bắt đầu từ tối hôm qua đã không được ăn bất cứ thứ gì, ngay cả khóc cũng không có sức lực.

Bình luận

Để lại bình luận