Chương 172

Hắn không nói hai lời quay đầu nhìn lại, rỗng tuếch, dưới ánh trăng cô độc, tựa như vừa rồi cái gì cũng chưa từng phát sinh, chỉ có một tờ giấy trắng bay lên lại rơi xuống trên mặt đất.

Nhặt lên , phía trên viết một câu rõ ràng.

【 Diệt tộc của ngươi, tiếp theo chính là con trai ngươi 】

Trên mu bàn tay tái nhợt căng thẳng lộ ra gân xanh, sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm, giấy trắng mềm mại bị bóp nát trong tay hắn, sau đó hắn liền phát ra tiếng cười trầm thấp còn có chút kinh khủng .

Hắn trở về rất sớm, hôm nay Khuynh Thành không cần đi đi học, xoa đôi mắt nhập nhèm mới vừa tỉnh ngủ , nhìn thấy hắn bế còn trai từ giường em bé ra.

“Tiểu Minh, anh muốn làm gì?”

Khôi Minh nhìn cô, “Tôi muốn đem con trai đưa đi nơi khác.”

Cô sửng sốt, quyết đoán xuống giường muốn đoạt lấy Thu Mạt từ trong lòng ngực hắn , “Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy! Em đã nói rồi, đây là con của em, em không cho phép anh đưa bé con đến nơi khác, Thu Mạt không thể đi theo anh!”

“Khuynh Thành, Khuynh Thành em nghe tôi nói.” Khôi Minh bắt lấy tay cô, để cảm xúc kích động của cô bình tĩnh lại, “Hiện tại có người đã diệt tộc của tôi, mục tiêu tiếp theo là nhằm vào đứa nhỏ này, em căn bản không có cách nào để bảo vệ tốt cho con trai, em cũng sẽ gặp nguy hiểm, em yên tâm, con trai sẽ mang về lại, tôi cam đoan với em.”

Cô gấp đến mức khóc ra, “Em không muốn, em không muốn! Vì sao anh lại muốn đem con trai đưa đi, vì sao anh không thể bảo vệ con, đây là con của chúng ta!”

“Thực xin lỗi.” Khôi Minh đau lòng lau nước mắt cho cô, “Nếu gặp nguy hiểm, tôi nhất định sẽ bảo về em trước, con trai không bảo hộ được, chờ nơi này an toàn tôi liền đem bé con đón về, em yên tâm, tôi nhất định sẽ không để con trai có việc gì.”

Cô lại khóc nháo lợi hại, Khôi Minh vẫn cứ khăng khăng muốn đem con trai mang đi, Thu Mạt vươn tay, hướng về phía cô oa oa giơ lòng bàn tay lên, dùng câu chữ còn không rõ ràng nói.

“Mẹ… Mẹ, oa mẹ.”

Khôi Minh lấy thảm lông đem con trai ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn lên gương mặt cô.

“Chờ tôi trở lại Khuynh Thành, thực nhanh thôi, tôi cam đoan với em, con trai sẽ không xảy ra chuyện.”

Hắn mới vừa đi không bao lâu, trong sân biệt thự lại xuất hiện nam sinh lần trước gặp mặt ở hoa viên kia, tự xưng mình là trường sinh giả.

Khuynh Thành mới vừa khóc, đôi mắt hồng hồng, dáng vẻ mềm yếu vô lực, nam sinh mặc một bộ đường trang rộng thùng thình màu vôi, một thân sáng sủa lại mang theo chút cổ xưa, đứng ở trước mặt cô đưa khăn giấy cho cô.

“Nhìn dáng vẻ này đi, hắn cũng chẳng ra gì mà lại có thể khiến cô khóc thương tâm như vậy , xảy ra chuyện gì sao?”

“Có phải là cậu hay không .”

“Hửm?”

“Diệt tộc quỷ hút máu , có phải là do cậu làm hay không!” Khuynh Thành từng bước ép sát tiến lên chất vấn.

“Ai nói vậy? Chứng cứ đâu?”

Khuynh Thành liếc mắt một cái nhìn thấu dáng vẻ giả nhân giả nghĩa, dối trá tột đỉnh của hắn .

“Không giết chết được Khôi Minh, liền giết tộc nhân anh ấy, tộc nhân diệt xong, có phải bước tiếp theo liền phải đến phiên tôi hay không ? Không bằng hiện tại liền động thủ đi, cậu giết tôi, anh ấy nhất định sẽ đau lòng muốn chết, khẳng định sẽ đạt được mục đích trả thù của cậu.”

Đôi tay nam sinh đặt ở sau người, hai tròng mắt hơi hơi nheo lại , dần dần, khóe miệng nâng lên ý cười.

Gương mặt hắn vẫn chưa có góc cạnh rõ ràng, gương mặt nhu hòa còn mang nét thiếu niên, mang theo ôn nhu cùng ý cười không rõ, nhưng lại phá lệ khiếp người.

“Kỳ thật, tôi cũng từng nghĩ tới điều này.”

Cúi đầu, dán đến gần gương mặt cô , nhẹ giọng nhìn cô nói, “Nhưng cô dù sao cũng là ma nữ tiểu thư chuyển thế, tôi không xuống tay được, tiểu nha đầu nhân loại đáng yêu như vậy , nghĩ đến cô là Khuynh Thành, tôi liền vô cùng thích đến .”

Bình luận

Để lại bình luận