Chương 173

“Đừng chạm vào tôi!”

Cô dùng sức đem tay hắn đánh bay, tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Vậy cậu vì sao lại muốn đụng đến con trai tôi, dựa vào cái gì ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, tất cả đều là do cậu, bởi vì cậu mà anh ấy đem con trai mang đi!”

Nam sinh không chút cố sức đem bàn tay cô đánh lại đây túm chặt, dễ như trở bàn tay kéo cô tiến vào trong lòng ngực mình, cúi đầu dán vào bên tai cười cô.

“Còn không hiểu sao? Tôi muốn nhằm vào Khôi Minh, kia cũng là con hắn, chỉ cần tôi giết nó thì cũng có thể cảm giác đã trả thù được, nhưng nghe lời cô vừa nói như vậy, hắn là nếu liên quan tới cô cũng có thể dùng chút thủ đoạn làm hắn đau khổ, hiện tại tộc của hắn đều bị tôi diệt hết, đứa bé đó tôi cũng tìm không thấy, không bằng trước tiên khai đao từ cô đi.”

“Tôi không giết cô, nhưng dùng cô để uy hiếp hắn, quả thực là dư dả.”

Khuynh Thành trở tay bóp chặt cổ áo hắn, tay nắm chặt thành nắm muốn dùng sức nhắm ngay đôi mắt hắn đánh xuống , nhưng động tác lại bị hắn sớm nhìn thấu , gắt gao nắm lấy cổ tay của cô, sức lực rất lớn, đau đến mức cô không có chút sức lực nào để đánh trả.

“Không ai cùng cô nói qua, trường sinh giả rất thông minh sao? Một nhân loại thấp kém, không thật cho rằng cô có thể đánh tôi chứ?”

Hắn phụt một tiếng cười lên, “Thật đáng yêu, theo tôi đi , tiểu Khuynh Thành.”

Nam sinh tên là Chử Chính, hắn cũng sống ở trấn nhỏ của vùng ngoại thành này trong một căn nhà giữa những ngôi nhà của người dân, nơi này đã thực rách nát, cầu thang lúc đi lên đều phát ra rung động– chi chi –, căn nhà chỉ tầm 50 mét vuông chất đầy đồ vật, căn bản không có chỗ để xuống chân.

“Đừng đứng, lại đây ngồi.” Hắn vẫy tay, một lần nữa lại hướng về phía cô nở nụ cười dối trá.

Khuynh Thành chỉ lo đứng thẳng bất động, “Đem tôi trói đến đây, không sợ Khôi Minh giết cậu sao?”

“Không sợ , bằng không tôi trói cô làm gì?” Hắn chậm rì rì tự châm trà cho mình, hương vị trà xanh thơm ngọt tràn ngập trong toàn bộ căn nhà.

“Tôi biết tôi không giết chết được tên kia, nhưng tôi đem cô mang đi, còn giết gia tộc hắn , đã giải mối hận trong lòng của tôi, thời gian tôi sống cũng đã khá dài, liền muốn biết một chút chết là như thế nào.”

Khuynh Thành nhíu mày, “Nên không phải là cậu muốn mượn tay tôi, để Khôi Minh giết cậu chứ?”

“Phụt, cô nói chuyện thật thú vị, làm gì có ai vô duyên vô cớ muốn chết? Tôi chính là vì sống thời gian quá dài nên muốn thử chút kích thích không muốn chếtdù sao vẫn còn hơn một trăm thọ mệnh.”

Hắn ngửa đầu uống trà, tư thế một chút cũng không ưu nhã, người này thoạt nhìn giơ tay nhấc chân đều tản ra một cổ ôn nhu, nhưng trên thực tế so với trong tưởng tượng thì chênh lệch rất nhiều.

Hắn ngồi xếp bằng ngồi trên thảm tatami , cánh tay chống lên bàn, nâng đầu, cười tủm tỉm nhìn cô, “Được rồi, chúng ta cùng nhau đoán xem, khi nào thì hắn có thể tìm được cô?”

Tươi cười của hắn khiến cô sinh ra dự cảm xấu.

Khuynh Thành ngồi xổm ở cửa, chân cũng đã tê rần, cô không dám tự mình đi ra ngoài, người nam sinh này, lúc đem cô bắt đến đây đã dùng sức lực rất mạnh, vạn nhất chạy không thoát chỉ sợ sẽ không quan tâm bất cứ điều gì xuống tay đánh cô.

Chử Chính vỗ vỗ vị trí bên người vừa mới thu thập sắp xếp gọn, “Lại đây ngồi , chỉ sợ còn phải đợi trong chốc lát nữa, tôi cố ý ở nhà cô lưu lại cho hắn chút manh mối, ít nhất phải một giờ mới có thể tìm được cô.”

Cô không hé răng.

“Tiểu Khuynh Thành, không bằng chúng ta cùng nhau tâm sự đi, tôi nói cho cô biết,Khôi Minh là vi sao mà vĩnh sinh, cô đoán xem hắn vì sao muốn được vĩnh sinh? Điều này nhất định là cô còn chưa biết phải không?”

Khuynh Thành đối với lời hắn nói sinh ra nhiều hơn vài phần hứng thú, cô cũng từng tò mò , chẳng qua không ai nói cho cô biết.

Bình luận

Để lại bình luận