Chương 175

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 175

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cơ thể Khuynh Thành cứng đờ, cũng không dám động đậy lung tung, mắt thấy Khôi Minh giơ dao gọt hoa quả trong tay lên, chuẩn bị đâm lên tay của mình , lên tiếng hét lên, “Không cần a!”

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy hắn lại ngước mắt nhìn về phía Chử Chính, đem dao nhỏ giơ lên, hung hăng cắm xuống, nhưng một cọng lông tơ của hắn cũng chưa chạm vào, mũi đao đột nhiên xoay cong, hướng tới về phía trán nam sinh đối diện thẳng tắp cắm vào.

Thanh âm huyết nhục dung hợp, ở bên tai cô nghe được rất rõ ràng.

Chử Chính vẫn còn duy trì mỉm cười xán lạn, chậm rãi ngã xuống về phía sau, toàn bộ thân thể áp lên một đống tạp vật sau người, chai lọ vại bình rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang vụn vặt .

Cô còn chưa kịp quay đầu nhìn xem, cả người đã bị dùng sức ôm chặt vào trong ngực, trong nháy mắt trong không khí giống như biến mất đi một tia sinh mệnh, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, Khôi Minh đem cô ôm thật sự rất chặt, xác nhận hắn đã chết, ôm cô chạy ra khỏi căn nhà hỗn độn này.

Vừa rời đi chẳng qua chỉ nửa giây, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, kíp nổ liên tiếp vang lên, căn nhà hoàn chỉnh tan vỡ gạch vôi bay về phía không trung tán loạn.

Khôi Minh ôm chặt cô, cong lưng ngồi xổm trên mặt đất, phía sau có lá chắn ma lực đem mọi đá vụn cản trở trở.

Cô sợ tới mức cả người phát run.

Chỉ có Khôi Minh biết, trường sinh giả thông minh như vậy, sao lại không biết hắn có ma lực, dùng ma lực phản lực liền có thể đem hắn giết chết.

Người nam nhân này cố ý để hắn giết hắn ta, tạp vật trong phòng dùng quần áo che giấu tất cả đều là thuốc nổ, có lẻ ý tưởng ban đầu của hắn là muốn đồng quy vu tận, ở giây cuối cùng sẽ ấn xuống chốt mở.

Ánh trăng treo trên không trung lạnh tanh, sáng choang một mảnh trong suốt, ban đêm bâu trời đầy sao điểm xuyết lại mang chút thê lương, ánh trăng mông lung lúc sáng lúc tối, gió lạnh thổi qua phòng ngủ.

Khuynh Thành bị trận gió lạnh này bừng tỉnh, nhìn Khôi Minh ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn đôi tay mười ngón giao nhau nắm chặt , rũ mắt như đang suy nghĩ cái gì.

“Tiểu Minh.”

Cô từ trên giường ngồi dậy, quỳ gối ở phía sau ôm lấy cổ hắn, “Anh đang suy nghĩ gì vậy? Vì sao còn chưa ngủ.”

Hắn giữ chặt cánh tay cô, lông mi dày rậm nhẹ nhàng run rẩy, thanh âm rất thấp, “Khuynh Thành, tôi giống như chỉ còn lại mình em.”

Cô nhớ tới những chuyện mà Chử Chính đã là, buộc chặt cánh tay, ghé vào bên tai hắn hỏi, “Vậy Tiểu Minh muốn làm tình không?”

Khôi Minh sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô , trong mắt mang theo chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô chủ động.

Khóe miệng cầm lòng không đậu mà lộ ra tia cười khổ, “Ngủ đi, tôi ở cạnh em.”

Ôm ấp của hắn thực lạnh, cơ thể cũng không có vài phần nhiệt độ, Khuynh Thành động thủ cởi áo sơmi hắn, từng bước từng bước cởi bỏ cúc áo, ngón tay dọc theo cơ bụng đi xuống, kéo quần hắn ra.

Khôi Minh cầm cổ tay của cô, “Khuynh Thành, em cần phải nghĩ kỹ , an ủi tôi phải trả giá bao lớn.”

Cô cười dời tay xuống sờ đến cự vật còn mềm một đoàn kia, “Chỉ cần Tiểu Minh nhẹ một chút, em cũng sẽ thoải mái.”

Làm sao bỏ được mà khiến cô không thoải mái chứ? Bộ dáng này, cũng thật câu dẫn người .

Khuynh Thành bị hắn xoay người đè lên, nhìn hắn lộ ra tươi cười vũ mị, đuôi mắt đều bị tản ra mị lực, giống như đời trước, chỉ cần đứng ở một chỗ cũng đủ làm trái tim hắn đập nhanh, cho dù là cô có ký ức hay không, đều là Khuynh Thành của hắn .

“A đau.”

Khôi Minh hoảng loạn đem cơ thể lui về phía sau, đỡ lấy dương vật, dùng quy đầu nhẹ nhàng ma xát với âm đế cô, “Tôi sẽ nhẹ chút Khuynh Thành, thực xin lỗi.”

Hắn đã quen với thô bạo, lúc này đây muốn cẩn thận thì thần kinh đều căng chặt lên, hai chân Khuynh Thành bị giơ lên, chỉ có thể nằm yên ở trên giường, cảm thấy thẹn mà cắn môi, giữ chặt cánh tay hắn, “Tiến vào, làm ơn, nhanh tiến vào đi.”

Bình luận

Để lại bình luận