Chương 6

“Cảm ơn.”

Sau khi nói xong, mở cửa đi ra ngoài, rồi đóng lại.

Liễu Dục ném tàn thuốc xuống, ” mẹ nó ai muốn cảm ơn, gia đời này cũng chưa bị người ta cảm tạ! Lão tử là cưỡng gian em!”

Hắn quay đầu lại, người đã sớm không có, không biết cô có nghe được không.

“Con mẹ nó……”

Mang áo khoác kéo khóa kéo lên đến cổ, che đậy những dấu vết dọa người , lo lắng dấu vết trên mặt bị phát hiện, lại mang khẩu trang màu đen vào.

Mỗi một bước đi trên đường , phía dưới tựa như có dao nhỏ cắt qua, giống như lại có thứ gì đó từ phía dưới lại chảy ra, phỏng chừng là tinh dịch bắn quá sâu, không rửa sạch sẽ.

Nơi sống của những công nhân viên chất lâu năm, hành lang chất đầy tạp vật, mỗi bước đi phải nhấc chân cao để bước một bước, chạm vào thì bụi bặm bay đầy trời.

Đi đến lầu ba, nghe được thanh âm từ lầu sáu truyền xuống .

Những thanh âm quen thuốc, cô chịu đựng đau đớn bước nhanh hơn.

Cửa sắt cũ nát hiệu quả cách âm phi thường không tốt, bên trong dụng cụ hỗn độn nghiêng ngã trên mặt đất, lộn xộn như một bãi rác, tiếng nam nhân tê tâm liệt khóc rống.

“Đó là tiền tôi định vay để mua phòng cho Duy Nhất! Cô muốn tôi phải làm như thế nào , cô có từng nghĩ đến cái nhà này hay không, trong mắt cô có còn con gái không?”

Người phụ nữ ôm đùi ông lắc đầu, khóc lóc thảm thiết, “Anh cứu em đi, em cho rằng có thể thắng, tháng sau nếu em còn không trả , bọn họ sẽ giết em! Em cầu xin anh Vệ Xuyên, cứu em, cứu cem đi mà, xem như anh nghĩ đén tình cảm vợ chồng mà giúp em một lần cuối cùng này!”.

“Tình cảm vợ chồng? Cô cũng biết tình cảm vợ chồng, cô có cho tôi cái gì gọi là tình cảm sao! Ngày mai liền ly hôn đi, tôi mang Duy Nhất đi, đời này đều không muốn gặp cô thêm một lần nào nữa! Khoản vay tôi tự mình nghĩ cách, tiền cô thiếu người ta cô tự mình gánh vác, cô có chết cũng không có quan hệ gì tơi tôi!”

Cổ cũng vì rống giận mà đỏ lên, trong ánh mắt còn có nước mắt lan tràn, nếp nhăn khóe mắt đều chen chúc nhau xích mích, tránh thoát tay người phụ nữa, cầm áo khoác tràn đầy tro bụi tông cửa xông ra ngoài.

“Vệ Xuyên, Vệ Xuyên!”

Ông đóng cửa lại, nhìn Duy Nhất đang đứng thẳng trước mặt, lăng lăng nhìn ông, rốt cuộc nhịn không được mà khóe mắt hốc mắt hồng .

“Ba.”

“Ba vay bao nhiêu tiền?”

Tiếng kêu chói tai phía sau càng lúc càng lớn, Vệ Xuyên bắt lấy cổ tay cô , “Xuống lầu nói, đừng để cho mẹ con biết con đã trở lại, bằng không cô ta lại nghĩ biện pháp lấy hết tiền trên người con.”

Cô ở sau lưng ba ,người nghiêng ngả lảo đảo đuổi kịp bước chân ba, lại nhìn thấy ba dùng tay áo dùng sức mà xoa đôi mắt.

“Ba vay bao nhiêu tiền?”

“…… 50 vạn.”

Vệ Xuyên ngồi xổm xuống hai tay che kín đôi mắt, thanh âm run rẩy .

“Ba chỉ là muốn mua cho con một phòng ở, Hoài Thành phòng ở thực quý, ba ba không bản lĩnh khác, liền hy vọng con có thể sinh hoạt tốt một chút, nhưng ba không nghĩ tới mẹ con sẽ trộm thẻ ngân hàng của ba đi đánh bạc, thực xin lỗi Duy Nhất, thực xin lỗi.”

Khóe miệng giấu trong khẩu trang chậm rãi căng chặt.

“Con nhớ rõi lần trước ba cùng con nói rồi, ba chỉ vay 30 vạn để cho mẹ trả nợ.”

“Là do ba đi vay nặng lãi, lãi xuất càng ngày càng tăng, cuối cùng phải mượn thêm tiền để bù vào…… Ba thật sự không nghĩ tới, hiện tại sẽ thành cái dạng này.”

“Cho nên hiện tại rốt cuộc ba thiếu bao nhiêu tiền.”

Ông lắc lắc đầu, ngẩng đầu đối diện cô ,vẻ mặt tái nhợt vô lực cười, “Con đừng lo lắng, tin tưởng ba ba, ba sẽ còn chống được, ta mấy ngày hôm trước còn được thăng chức làm đội phó thi công , thật sự, đừng lo lắng cho ba ba, biết không.”

Cô nhắm mắt lại, thật sự nghĩ không ra, một người dựa vào thể lực để đến công trường khiêng gạch đá xi măng thì có năng lực gì để trả mấy chục vạn tiền nợ này.

Bình luận

Để lại bình luận