Chương 131

Đối mặt với lời nói thô tục ập vào trước mặt, Đường Duệ nhấp môi, “Không phải ông ta đưa, tôi không giúp ông ta, không phải cuối cùng tôi phản bội lại ông ta sao? Bằng không các người sao có thể chung một chỗ như bây giờ?”
Thật đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.

Vệ Duy Nhất kéo Liễu Dục lại , thấp giọng ở bên tai hắn nói, “Hôm nay em muốn ăn một bữa cơm thật ngon, đem những mắng chửi thu hồi đi, nhà hàng này là của cậu ta,anh muốn bị đuổi ra thì cứ tiếp tục mắng đi, nhưng em không muốn bị đuổi.”

“…… Em xem thường anh sẽ bị đuổi ra ? Hay xem thường anh không mua nổi nhà hàng này!”

“Em cũng không nói như vậy.”

Hắn ngậm bồ hòn làm ngọt, nghẹn một hơi ngồi ở chỗ kia trừng mắt nhìn người đối diện , Đường Duệ bị hắn nhìn đến toàn thân dựng tóc gáy.

Vệ Duy Nhất cũng cảm thấy rất kỳ quái, “Cậu phản bội ông ta, không sợ ông ta tìm cách đối phó cậu sao?”

“Tôi không sao cả, rốt cuộc hiện tại tôi đã có hậu đài.” Hắn nhẹ nhàng dựa ra sau, tươi cười tự tin.

Liễu Dục– u— một tiếng, “Cái gì hậu đài, đến lão nhân kia cũng không dám động? Tôi cũng tò mò muốn biết.”

“Cha cậu cũng là thương nhân, không thể vì một tiểu nhân nho nhỏ như tôi mà vứt bỏ lợi ích .”

Còn tự biết mình là tiểu nhân, còn rất tự giác.

Liễu Dục cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, “Cậu nếu còn dám gây bất lợi đối với cô ấy, tôi trực tiếp giết cậu.”

“Yên tâm đi, sẽ không.” Hắn thản nhiên cười cười.

Nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ , Đường Duệ đứng dậy, “Có chút việc, tôi đi trước, các cậu từ từ ăn, phục vụ có gì không tốt , có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ mời các cậu bữa này.”

Hắn vẫy vẫy tay cảm giác rất tự tại, hướng tới cổng lớn đi, đi ngang qua một phục vụ , còn vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Ông chủ.”

“Bàn kia không tính tiền.”

Phục vụ nhìn thoáng qua, “Vâng.”

Vệ Duy Nhất cầm lấy ly nước nhấp nhẹ , xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, sắc trời hơi tối, mặt trời xuống núi, ánh sáng nhuộm thành màu cam hồng, bầu không khí thật sự rất thoải mái.

Một chiếc xe thể thao màu trắng ngừng ở cửa nhà ăn , từ ghế điều khiển đi xuống một cô gái mặc áo khoác lông tơ màu trắng, dưới chân mang váy ngắn, hai đùi trần trụi non mịn, bước nhỏ tung tăng nhảy nhót đi đến bên cạnh Đường Duệ , ôm cánh tay hắn, thân mật dán lên lộ ra tươi cười.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa phát đỉnh cô, đi đến bên cạnh xe,phát hiện tầm mắt cô đang nhìn lại đây nhìn hắn, khóe miệng gợi lên lộ ra tươi cười đắc ý, khom lưng vào xe thể thao.

Cô gái kia, là Bạch Chi.

Thì ra là vậy.

Không đơn giản.

Liễu Dục trào phúng hừ một tiếng, “Nguyên lai là tiểu gia hỏa ăn cơm mềm , không có cốt khí.”

Vệ Duy Nhất buông chén trà xuống, nhìn hắn một cái.

“Anh có tư cách nói đến người khác sao?”

“……”

Hắn cùng lão nhân kia hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ, phương thức thông tin liên lạc trong điện thoại đều kéo vào danh sách đen, hiện tại hoàn toàn dựa vào cô nuôi.

“Anh không giống! Duy Nhất em sao có thể đem anh cùng cậu ta so sánh,anh chính là toàn tâm toàn ý yêu em, tên kia anh xem 99% chính là tra nam!”

“Anh là bạo lực nam.”

Hắn bạnh miệng, hoàn toàn không lời nào để nói, ủ rũ cụp đuôi ngồi ở một bên, nghẹn khuất cắn cắn miệng.

Vệ Duy Nhất thực sự buồn cười, xoa xoa tóc xoã tung trên đỉnh đầu hắn, ” sao lại khổ sở như thế, anh sẽ nấu cơm,anh đương nhiên cùng cậu ta không giống nhau,em nuôi anh , anh còn nấu cơm cho em đâu, anh rất hữu dụng.”

“Nói trắng ra em chính là đang thuê một đậu bếp”

“Đúng vậy,anh chính là đầu bếp riêng của em.”

Những lời này nháy mắt làm hai mắt hắn sáng ngời,dán lấy cô ôm chặt, hung hăng gặm lên môi cô mấy miếng.

Ăn cơm xong, Liễu Dục thật cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài, chân tuy đã bỏ xuống thạch cao nhưng mới mấy ngày nên đi đường vẫn chưa tiện, phải đi nhiều mới có thể khôi phục lại trạng thái nguyên bản.

Bình luận

Để lại bình luận