Chương 136

: Phiên ngoại 4.1.

Sau khi đón cô tan học về nhà, đi đến chung cư dưới lầu, liền nhìn đến hòm thư lầu một hình như có một bao văn kiện.

Vệ Duy Nhất lấy chìa khóa mở ra hòm thư ra, bên trong là một bao bưu kiện bưu chính chuyển phát nhanh gửi tới, người nhận là tên cô, nhưng cô cũng không nhớ là mình có đặt mua quá thứ gì, nhìn lại thì lại không thấy địa chỉ gửi đến .

Kỳ quái đánh giá chỗ viết tên người gửi ,vậy mà ngay cả tên cũng không viết .

Người bên cạnh, bây giờ hai tay cầm đang cầm đồ ăn vừa mới mua từ siêu thị, hưng phấn hỏi cô muốn ăn cái gì, trong đầu đã bắt đầu quá trình làm sao để nấu được ra món ăn đó.

Vệ Duy Nhất gật đầu có lệ nói món gì cùng được, hai người vẫn luôn ở lại chung cư hắn mua cho cô, cô buông cặp sách ngồi ở trên sô pha mở bưu kiện ra.

Bên trong là một tập văn kiện rất dày, chữ to màu đen viết cổ phần thừa kế.

Cô sửng sốt, lật ra phía sau tiếp tục xem, một đống lớn bất động sản đất cùng công ty, lấy di động ra tra tìm, phát hiện người nắm giữ tên, là Liễu Quý Xuyên.

Mà góc trái bên dưới ký tên, cũng là ba chữ này.

Liễu Quý Xuyên…… Liễu Quý Xuyên?

Cô cau mày giống như hiểu rõ cái gì đó, đứng dậy hướng đến phòng bếp chạy, “Liễu Dục, ba ba anh tên là gì?”

“Hỏi cái này làm gì?”

Hắn mặc một thân tạp dề màu lam trông có vẻ không hợp lắm, trong tay còn cầm dao phay, Vệ Duy Nhất cầm văn kiện trong tay cho hắn xem, “Cái này, cổ phần chuyển nhượng.”

Hắn cũng tràn đầy kinh ngạc, hai người cũng chưa rõ ràng lắm.

Nhưng thực mau, ngày hôm sau liền có người tìm tới cửa, một người tự xưng là luật sư của Liễu Quý Xuyên .

“Thì ra bưu kiện này đã gửi tới rồi a, tôi còn tưởng rằng sẽ mất đến mấy ngày nữa, xin lỗi, là tôi tới chậm.”

“Đừng nói nhảm nữa, lão nhân kia có ý tứ gì!” Liễu Dục bắt chéo chân, ôm ngực ngồi ở trước bàn ăn, trên người mặc tạp dề cùng khí thế này phá lệ không không hợp.

Quý luật sư cũng không tức giận khi thấy hắn chất vấn vô lý, dù sao tài sản này cũng không phải cho hắn kế thừa, quay đầu đối diện với Vệ Duy Nhất lộ ra tươi cười nịnh nọt.

“Vệ tiểu thư, Liễu tiên sinh nói qua, công ty trong nước cùng tài sản đều để ngài kế thừa, những tài sản này đều là tài sản thuộc quyền sở hữu cá nhân của Liễu tiên sinh, cho nên ngài không cần lo lắng sẽ có ai phản đối.”

“Ông ấy muốn tôi chuyển lời nói với ngài, đây là lời xin lỗi cùng bồi thường cho sự tình lần trước , ông ấy cũng đã xuất ngoại, rất khó quản lý tài sản này đó trong nước, toàn bộ tặng vô điều kiện cho ngài.”

Quay đầu, lại nới với Liễu Dục i, “Liễu tiên sinh còn nói, con ông ấy chỉ số thông minh không được cao, không di truyền trí tuệ thông minh của ông ấy , mấy thứ này cho cậu ấy cũng sẽ phá sản.”

“Hắc tôi thao, sao ông lại nói chuyện như thế ! Thiếu đánh có phải không? Đừng tưởng rằng ông là luật sư thì tôi không dám đánh ông, có bản lĩnh đem mặt đưa lại đây rồi tiếp tục nói chuyện!”

Luật sư này khẽ nhích lùi ra sau một chút, đẩy đẩy mắt kính trên mũi nghiêm trang, “Này không phải tôi nói, đây là Liễu tiên sinh nói, tôi chỉ lànười thông báo trung gian, nếu ngữ khí có nào điểm mạo phạm đến cậu, tôi thực xin lỗi.”

“Mạo phạm tới rồi! Ông mẹ nó hiện tại liền mạo phạm đến lão tử!”

Hắn vỗ cái bàn hùng hổ, Vệ Duy Nhất đánh một cái tát trên đùi, hắn “Ngồi yên,anh quá ồn.”

Liễu Dục nghẹn khí dựa vào phía sau, lại kiêu ngạo nhếch chân lên bắt chéo, ánh mắt sắc bén, thẳng lăng lăng trừng mắt luật sư kia, lại nghẹn không rên một tiếng.

Luật sư cười đem văn kiện đẩy cho cô, “Tôi đã giới thiệu xong kỹ càng tỉ mỉ cho ngài rồi, ký tên ở chỗ này là được , có thể ngay lập tức có hiệu lực, Liễu tiên sinh nói ngài không cần vội vàng quản lý công ty, trước mắt đã có hội đồng điều hành thay ngàu, từng bước dạy ngài cách điều hành tập đoàn.”

Cô nheo mày đẹp, cầm lấy bút lông màu đen đặt sẵn ở một bên.

Liễu Dục đột nhiên có chút nghẹn ngào.

“Em, thật sự muốn ký a?”

“Em đây không kỳ còn cầm bút làm gì? Bánh có nhân từ trên trời roi xuống,không lẽ không cần a.”

Biểu tình hắn đột nhiên trở nên ủy khuất cực kỳ, “Em, em mẹ nó…… Lập tức sẽ có nhiều tiền như vậy , có phải một giây sau liền vứt bỏ anh hay không !”

“Anh nghĩ cái gì vậy?” cô cầm bút chọc chọc vào đầu hắn , cười tươi như hoa quỳnh, “Em có nhiều tiền như vậy, đương nhiên là để dưỡng anh a, tiểu bạch kiểm.”

Trong cổ họng của luật sư đối diện phát ra một tiếng, rõ ràng là đang cười, vì đạo đức nghề nghiệp mà hung hăng nghẹn lại.

“Ông mẹ nó đủ rồi a! Đừng tưởng rằng ông là luật sư của lão nhân kia , thì tôi không dám đánh ôngi!”

Vài tờ hợp đồng đều ký tên xong , cô đem văn kiện đẩy qua.

“Được rồi sao?”

Luật sư bừng tỉnh– ng–a một tiếng, từ trong cặp xách màu đen lấy ra một cái hợp đồng khác .

“Đây là cái hiệp nghị bổ sung , quên nói cho ngài, tài sản trước mắt này là cơ sở để ngài cùng Liễu Dục chi gian luyến ái đi đến kết hôn, nếu hai năm sau, hai vị không kết hôn, như vậy tài sản sẽ tự động thu hồi, quyên tặng cho viện phúc lợi.”

Liễu Dục nghe xong trước mắt sáng ngời.

“Tôi sao lại cảm thấy,hình như là ông cố ý để tôi ký xong toàn bộ, mới lấy ra cái này hiệp nghị bổ sung này?” Vệ Duy Nhất nhìn thẳng ông ta nói.

Ông ấy cũng thành thật mà gật đầu, “Đúng là vậy.”

Thật đúng là một chút hàm hồ biện mình cũng không có.

Luật sư trước khi đi, đưa cho Liễu Dục một phong thư, nói là Liễu Quý Xuyên đưa cho hắn, điện thoại bị kéo vào danh sách đen không gọi cho hắn được, chỉ có thể tự tay viết tay cho hắn.

Hắn –hừ– một tiếng vừa rút ra thì thấy, chữ viết cương ngạnh phóng khoáng , mặt trên chỉ có mấy chữ.

【 ngu xuẩn, truy lão bà còn muốn lão tử giúp con 】

Hắn hận đến ngứa răng, quyết đoán xé thư ném vào thùng rác.

Cơm nước xong, Liễu Dục cầm chén bỏ vào bồn rửa chén, rốt cuộc cởi tạp dề hướng cô đi qua

Cô ngồi ở trên sô pha, laptop đặt ở hai chân dùng sức gõ chữ, đến gần vừa thấy, cô đang học tập, liền không quấy rầy, ngồi xuống một cái sô pha đơn khác.

Phòng khách an tĩnh , chỉ truyền đến tiếng bàn phím đánh chữ gõ vang, thực dễ dàng làm người trầm mê trong không gian yên bình này.

Chờ cô mệt mỏi, chuẩn bị ngẩng đầu hoạt động cổ một chút, nhìn thấy ánh sáng bên ngoài đã ảm đạm xuống, ngoài cửa sổ trời đã tối.

Quay đầu muốn tìm người, không nghĩ tới hắn đang ngồi trên sô pha, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô, không biết đã nhìn bao lâu , bộ dáng kia, nói giỡn thì hắn không cười, nói khóc thì cũng không giống, một bộ dáng thực ủy khuất, bộ dáng như chó khóc tang, cô độc ngồi ở trong bóng đêm, cả người thất hồn lạc phách.

Cũng không phải lần đầu thấy loại vẻ mặt này của hắn, chỉ là lần này bỗng nhiên đồng tình của cô được khơi dậy.

Bình luận

Để lại bình luận